← Quay lại trang sách

Chương 887 Trở về

“Câm miệng, cẩn thận họa từ miệng mà ra.” Bên cạnh có người nói.

Binh sĩ nói chuyện lúc trước căm giận nói: “Sợ bọn họ cái rắm...”

Vẫn còn muốn nói câu kế tiếp nhưng đã bị người chặn miệng.

Binh sĩ bịt mồm tên kia nhìn Ba ca: “Ba ca, thật có lỗi.”

“Không sao, ta biết.” Khổng Ba cũng không ngại.

Vì thế ở trong Thiên Uy Quân vừa có một chủ đề nổi lên, cứ như vậy bị tiêu trừ rớt xuống.

Nhưng mà áp chế càng mạnh mẽ, tổng không tránh được nó phản ngược.

Trong lòng có nhiều lời muốn nói thì sẽ thành ra có người không nín được.

Một lát sau, rốt cuộc lại có binh sĩ nói:

“Ta thật không hiểu, Ba ca.”

“Không hiểu cái gì?”

Khổng Ba nhàm chán đứng ở đầu tường nhìn về nơi xa. Nơi xa giống như có cái gì đang bay đến.

Khổng Ba theo bản năng tập trung lực chú ý nhìn lại.

“Không hiểu vì sao bọn họ lại đối xử với các ngươi như vậy, càng không hiểu vì sao các ngươi có thể tiếp nhận.” Binh sĩ kia tiếp tục bực tức nói.

Khổng Ba tập trung toàn bộ tinh thần nhìn vào nơi xa, thuận miệng đáp: “Cảm thấy thái độ của chúng ta rất kỳ quái? Vậy muốn chúng ta phải làm như thế nào? Đấu tranh? Hay là khởi nghĩa vũ trang?”

“...Ý của chúng ta không phải như vậy.”

“Ta biết.” Khổng Ba nói: “Nhưng nếu ngươi đã trải qua tất cả chuyện kia ở lãnh địa Bạo tộc, thì ngươi sẽ không xem chuyện trước mắt là gì cả... Bạo tộc bên kia xảy ra chuyện hiếm thấy như vậy, đều kinh lịch qua thì cái hố có chút ấy có đáng là gì. Huống chi, tất cả việc này, trước khi quay về đã đoán ra được.”

“Trước khi quay về đã đoán được?” Mọi người kinh ngạc: “Vậy mà các ngươi còn...”

Khổng Ba cười cười: “Tổng sẽ có lời giải thích, chỉ là chưa đến lúc.”

Điểm đen ở chân trời dần dần phóng đại, Khổng Ba rốt cuộc thấy được đó là một tồn tại hình người đang cưỡi hung thú nào đó bay tới.

Khổng Ba phất tay làm tư thế cảnh giới, ra hiệu chuẩn bị bảo động.

“Đợi tới khi nào?” Còn có binh sĩ không hiểu.

“Đợi người có thể làm chủ trở về.” Khổng Ba thuận miệng nói.

Đây chỉ là một câu nói thuận miệng, nhưng lại nói ra tiếng lòng.

Những ngày những đêm kia ở lãnh địa Bạo tộc, lãnh tụ ở trong cảm thụ của các binh sĩ bất tri bất xác đã xảy ra biến hoa.1

Mọi người sở dĩ có thể nhẫn nại, có thể khắc chế là vì bọn họ biết còn có một người có thể xuất đầu vì bọn họ, có thể làm chủ cho bọn họ vẫn chưa trở về.

Cho nên bọn họ phải đợi.

Đây là quyết định tự phát của các binh sĩ, cũng là quyết định được sự nhất trí của cao tầng Thiên Uy Quân.

Nhưng mà những lời này không thể nói với người khác, có vài chuyện, tựa như ẩn sâu trong lòng mọi người, tuy không có nói ra, nhưng ở trong lòng, mọi người lại biết rất rõ ràng.

Ai có thể làm chủ? Ai?

Ngay khi mọi người nghi hoặc, đồng tử của Khổng Ba dần dần phóng đại, thân thể nhè nhẹ run lên.

“Là hắn, là hắn trở về! Hắn đã trở về!” Khổng Ba đột nhiên kích hô la ra tiếng.

“Người nào?” Những người khác cũng nhìn tới chân trời ở nơi xa, ở đó có một người đang bay tới, cùng hỏi.

Trên mặt Khổng Ba hiện lên nụ cười: “Tất nhiên là người không thể nói kia.”

————————————————

Hạc giấy bay lượn trên không trung, từ đằng xa nhìn đầu tường Lưu Kim cứ điểm, Tô Trầm trong lòng cũng có chút kích động.

Rốt cuộc quay về.

Tô Trầm không để hạc giấy trực tiếp hạ xuống đầu tường là vì trở về từ lãnh địa Bạo tộc, tất nhiên không thiếu trình tự kiểm tra, cho nên Tô Trầm để hạc giấy giảm tốc độ, cho binh sĩ ở đầu tường có thời gian phản ứng.

Rất nhanh, đầu tường hiện lên hào quang.

Hào quang này là ánh sáng chỉ đường, là để Tô Trầm hạ xuống chỗ đó, đồng thời cũng là ánh sáng cảnh báo, nhắc nhở binh sĩ phụ cận cẩn thận đề phòng.

Tô Trầm cưỡi hạc giấy hạ xuống chỗ sáng.

Vừa lên đầu tường, đã thấy một binh sĩ quỳ xuống: “Khổng ba gặp qua Tô công tử!”

“Khổng Ba? Ngươi thuộc Hải Sơn Trấn của Thiên Uy Quân nhỉ?” Tô Trầm hỏi.

Khổng Ba mừng rỡ: “Thì ra Tô công tử vẫn còn nhớ rõ ta.”

Tô Trầm mỉm cười: “Thời điểm tấn công Sát Cổ Lặc Bảo, ngươi ở cánh trái của ta, anh dũng xung phong, không sợ không kinh, Vô Cấu Tâm Pháp của ta, ta nhớ rỡ ngươi cũng là người nắm giữ nhanh nhất. Sao hiện tại ngươi lại...”

Tô Trầm chú ý tới ba người bên cạnh Khổng Ba đều là binh sĩ mình không quen.

Hắn đương nhiên không có khả năng nhớ hết toàn bộ binh sĩ, nhưng nhìn chỉ có Khổng Ba quỳ xuống, những người khác thì vẻ mặt tò mò đánh giá mình là có thể khẳng định bọn họ không phải quân nhân Thiên Uy Quân.

Vấn đề là, Khổng Ba thân là binh sĩ Thiên Uy Quân, sao lại...

Trong lòng Tô Trầm nổi lên một loại dự cảm bất thường.

Quả nhiên Khổng Ba thở dài đáp: “Sau khi Thiên Uy Quân trở về đã bị giải tán, trừ nay trở đi đã không còn Thiên Uy Quân.”

“Thiên Uy Quân bị giải tán?” Tô Trầm khiếp sợ ở trong lòng.

Trách không được Khổng Ba gọi hắn là Tô công tử, hắn tốt xấu gì cũng là Phó trấn chủ Thiên Uy Quân, cho dù thực hiện chức trách có mấy ngày nhưng chức quan vẫn tại, theo lý Khổng Ba nên trực tiếp gọi hắn là Tô Phó trấn chủ, nếu muốn vuốt mông ngựa thì có thể bỏ đi chữ phó. Hiện tại thì hiểu rồi, ngay cả Thiên Uy Quân cũng không còn, thì vị trí Phó trấn chủ này của hắn tất nhiên cũng không có, Khổng Ba chỉ có thể gọi hắn là Tô công tử.

“Vâng.” Khổng Ba cúi đầu nói: “Sau khi Thiên Uy Quân trở về không bao lâu, thì bên trên có lệnh, quân ta không nghe hiệu lệnh tự mình xâm nhập phạm phải đại si lầm cho nên muốn trừng trị nặng.”

“Quả nhiên là như vậy sao?” Tô Trầm không có chút nào kỳ quái.

Từ lúc trước khi Thiên Uy Quân trở về, mọi người đã biết được sẽ có khả năng này.

Có thể đi đến hiện tại, đa phần không phải là kẻ ngốc. Chuyện của Thiên Uy Quân, là một chỗ bẩn của những người kia.

Nếu chỗ bẩn này biến mất, thì nó là chuyện trong nay mai. Nhưng nếu chỗ bẩn này còn sống trở về... Thì là chuyện cả đời.

Tin tưởng vị Thái Tử điện hạ kia nhất định không thể tiếp nhận kết quả như vậy.

Nhưng muốn trự tiếp chỉ tội Thiên Uy Quân phản bội Nhân tộc thông đồng kẻ địch bán quốc thì thật sự rất gượng ép, nhắm chừng không có ai tin. Cho nên chỉ có thể thay đổi cách nói, gán cái nồi lên mình Thiên Uy Quân.

Tuy đã đoán trước khả năng này sẽ xảy ra nhưng đoán trước chung quy là đoán trước, khả năng cũng chung quy chỉ là khả năng, khi biết được tình huống rốt cuộc vẫn phát sinh, vẻ mặt của Tô Trầm kiềm nén không được trầm xuống: “Cho nên bọn họ liền giải tán Thiên Uy Quân?”

Đây là một chi quân đội có sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, chỉ bằng việc có thể sống sót từ lãnh địa Bạo tộc trở về là đủ để vô số người ghé mắt.

Nên xử lý một chi quân đội như vậy ra sao, là một vấn đề lớn.

Giết, không thể giết, thưởng, lại không muốn.

Nghĩ tới nghĩ lui, cách cuối cùng chính là giải tán, ý đồ thông qua cách nào để phá hỏng lực ngưng tụ của chi quân đội này, vì bảo đảm điểm này, cho nên nghiêm cấm binh sĩ đề cập tới hành trình ở Thiết Huyết.