← Quay lại trang sách

Chương 888 Vấn đường (Thượng) (1)

Bình tĩnh mà nhìn nhận, nếu tiếp tục kiên trì như vậy, thì qua thời gian dài thì liên kết lỏng lẻo, lòng người tan vỡ, thật sự có thể coi đây là một cách giải quyết vấn đề.

Chỉ là khi giải quyết vấn đề này, thì một chi quân đội trải qua đại chiến hun đúc, huấn luyện thành quân luật thiết huyết, có thực lực cường đại sẽ không còn nữa.

“Vì thế, Thiên Uy Quân ở trong Thiết Huyết Quốc hơn một năm đều không bị Bạo tộc tiêu diệt, chỉ trở về ngắn ngủi mấy ngày thời gian đã bị người một nhà cấp diệt sao?” Tô Trầm lẩm bẩm.

Khổng Ba kích động nói: “Tô công tử, Thiên Uy Quân tuy tán, nhưng tinh thần thiên uy vẫn tồn tại như trước! Chúng ta đều đang đợi ngài trở về chủ trì công đạo cho chúng ta.”

“Chờ ta? Lý Quân chủ đâu? Đạo sư của ta đâu?”

“Quân chủ bị chỉ định không thể lãnh binh, cách chức thôi quan, Thạch Quân chủ... bị giam.”

“Giam đạo sư? Thật to gan!” Vẻ mặt của Tô Trầm hơi thay đổi.

Đúng lúc này, ở nơi xa truyền đến âm thanh âm trầm: “Người nào tự tiện xông vào Lưu Kim cứ điểm? Còn không mau bắt cho ta!”

Theo tiếng nói chuyện này, rất nhiều binh sĩ đã xông lên đầu tường, trọng nổ chiến đấu đều nhắm ngay Tô Trầm.

Một gã nam tử bộ dáng văn sĩ đi tới, đứng giằng co với Tô Trầm.

Khổng Ba nói gấp: “Vị này chính là Tô Trầm Tô công tử, đại ân ân cứu Thiên Uy Quân ta!”

“Tô Trầm!” Trong mắt văn sĩ kia đột nhiên nổi lên tia sáng: “Thì ra ngươi chính là Tô Trầm.”

“Đúng vậy.” Tô Trầm trả lời.

“Nhưng cho dù là Tô công tử, cũng không có quyền xông vào Lưu Kim cứ điểm khi đang là ban đêm nhỉ?” Văn sĩ kia hỏi.

Tô Trầm nhìn trái phải: “Ta trở về từ lãnh địa Bạo tộc, không đi Lưu Kim cứ điểm thì đi nơi nào?”

“Vậy càng có vấn đề, Tô công tử một giới bố y, sao có thể an toàn trở về tự Bạo tộc? Chớ không phải là Tô công tử bán cơ mật Nhân tộc ta, nằm vùng cho Bạo tộc kia? Người tới, bắt hắn cho ta, điều tra một phen rồi nói sau.”

Đây là một gian đại đường, trong đại đường ngồi một rất nhiều Tướng quân.

Những Tướng quân này có thể nói người người đều là tồn tại cùng cấp bậc với Lý Sùng Sơn, trên cơ bản tất cả những Quân chủ, Trấn chủ của Lưu Kim cứ điểm đều đến đây.

Tô Trầm liền đứng ở dưới cùng của đại đường.

Ngồi trên vị trí cao nhất của đại đường là một lão giả tóc trắng.

Tô Trầm biết vị này chính là Tổng soái Diệt Bạo Quân Đoàn, Hồng Thiên Chú.

Hồng Thiên Chú xuất thân Minh Hồ Hồng gia, Nghịch Kích Bá Vương Thú huyết mạch, Yêu Hoàng huyết mạch, thực lực vô cùng cường hãn. Năm cường thịnh nhất, từng làm ra hành động vĩ đại một người xông vào quân trận Bạo tộc, tiến xuất tiến nhập, không lâu sau trở thành Chiến Thần, được xưng là dưới Hoàng tộc đệ nhất nhân.

Nhưng Nghịch Kích Bá Vương Thú huyết mạch tuy có chiến lực mạnh, nhưng không giúp ích gì cho sinh mệnh, hơn nữa lão gia tử tuy chiến đấu dũng mãnh, nhưng nhiều lần bị trọng thương, sinh mệnh cạn kiệt nghiêm trọng, ngày hôm nay đã sắp tuổi xế chiều, không khác Tát Khắc Nhĩ của Bạo tộc là bao nhiêu.

Tuổi tác lớn, khí huyết hư, lão giả tử cũng không còn khí thịnh như năm đó, bây giờ đã tu thân dưỡng tánh, chủ trì Lưu Kim cứ điểm chủ yếu là Phó soái.

Bên tay trái của lão gia tử có một người trẻ tuổi, hắn là tân Phó soái, Thái Tử điện hạ Lâm Văn Tuấn.

Người cũng như tên, vì Thái Tử điện hạ này thật ra rất tuấn tú.

Chỉ là soái đến đâu, nếu như luôn âm trầm thì sẽ làm cho người ta không có tâm tình tốt.

Thời khắc này vẻ mặt Lâm Văn Tuấn nhìn Tô Trầm chính là rất khó chịu.

Chính người này, đã cứu Thiên Uy Quân trở về, để quét mặt mình?

Phải biết rằng, là mình chủ trương Thiên Uy Quân xuất kích, chính là mình, kiên định cho rằng Thiên Uy Quân không thể cứu, tráng sĩ không tránh được đoạn tay.

Kết quả hắn bên này tráng sĩ đoạn tay, hắn bên kia lại cứu đội quân trở về.

Một người, liền làm hết tất cả việc này.

Đây là đang đánh mặt mình!

Tên khốn kiếp này, sao dám không nhìn uy nghiêm Thái Tử như mình?

Nghĩ đến đây, tâm tình Lâm Văn Tuấn lại càng không xong.

Hắn nhìn thoáng qua đại đường bên dưới, văn sĩ Khâu Thanh Trí kia đã hiểu ý, quát với Tô Trầm: “Tô Trầm, chúng ta đã tra xét qua. Lần này ngươi trở về, lãnh địa Bạo tộc không có dị động nào, thậm chí không có người nào ngăn cản. Ngươi thành thật khai báo đi, có phải là ngươi đã đạt thành giao dịch nào đó với Bạo tộc?”

Tô Trầm mỉm cười: “Khua chiên múa trống như vậy, là vì hỏi cái này? Ta nói không có, các ngươi tin không?”

Khâu Thanh Trí vỗ bàn, nói: “Công đường hỏi ngươi, lo mà đáp, nói nhiều lời dư thừa làm gì?”

Tô Trầm nghĩ ngợi, trả lời: “Ta biết huyễn hình thuật, lại bay thay vì đi bộ, một mình độc hành nên rất khó làm cho Bạo tộc chú ý. Lúc trước ta chính là làm như vậy để tiến vào Bạo tộc, hiện tại cũng làm như vậy để đi ra.”

Khâu Thanh Trí cười lạnh: “Nghe giọng điệu của ngươi đúng là nhẹ nhàng nhỉ.”

Tô Trầm lập tức nói: “Vốn không có gì khó. Chỉ cần đủ thực lực, hầu như có thể đi Bạo tộc mấy vòng rồi trở về, Bạo tộc bên kia không có đồ tốt để phòng ngự.”

“Khẩu khí thật lớn.”

Tô Trầm mỉm cười nói: “Ta nói rất thật lòng, không tin ngươi thử xem. Nếu như về không được... Thì cứ tính với ta.”

Khâu Thanh Trí đình trệ, giữa phòng vang lên một trận cười nhỏ.

Vẻ mặt Khâu Thanh Trí có chút khó coi, hắn đương nhiên không dám tiếp lời này của Tô Trầm. Hắn có dũng khí ở đây làm khó dễ Tô Trầm, nhưng tuyệt đối không có dũng khí đi lãnh địa Bạo tộc một chuyến.

Hung hăng trừng mắt Tô Trầm, Khâu Thanh Trí đang muốn nói gì đó, một vị Tướng quân ở bên cạnh đã nói.

“Tô Trầm, ngươi đừng hiểu lầm. Tiến hành hội thẩm ngươi, không phải hoài nghi ngươi bán đứng Nhân tộc. Mặc kệ thế nào, chúng ta trước hết phải cảm tạ ngươi cứu Thiên Uy Quân trở về. Hỏi ngươi, chỉ vì muốn bảo đảm trong quá trình ngươi cứu người không có tiết lộ qua quân mật ta mà thôi.”

Tô Trầm gật đầu: “Đương nhiên, đó là một lý do không tệ... Một hành vi vớ vẩn cần phải có một cái cớ xem như quang minh chánh đại. Cớ này không tệ lắm.”

Tướng quân kia cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Làm một anh hùng nghĩ cách cứu viện tám ngàn người của Thiên Uy Quân, thứ mà ngươi gặp phải hiện tại quả thật rất vớ vẩn, nhưng ta cam đoan với ngươi, chỉ cần chứng thực ngươi không bán đứng cơ mật Nhân tộc ta, ngươi sẽ vô sự.”

Tô Trầm hỏi lại: “Các hạ là?”

Tướng quân kia trả lời: “Ta gọi là Vệ Phong.”

“Thì ra là Địa Bạo Quân chủ.” Tô Trầm nói: “Vì vậy ta cứu cả một đội quân, đổi lấy chỉ là vô sự?”

Ngồi ở trung tâm Hồng Thiên Chú nói: “Tự nhiên là không. Ngươi cứu Thiên Uy Quân, cư công chí vĩ, chỉ cần tra xét rõ chân tướng, chính là một món thiên công, sẽ phong thưởng cho ngươi. Cho nên ủy khuất hiện tại chỉ là nhất thời, không phải tất yếu.”

Tô Trầm mỉm cười: “Thì ra là thế.”

Hắn quay đầu nhìn Khâu Thanh Trí, nói: “Ngươi nghe thấy không?”

Sắc mặt Khâu Thanh Trí có chút khó coi: “Nghe thấy cái gì?”

Tô Trầm thản nhiên nói: “Xem ra ngươi không sợ ta chút nào, nhưng ta cảm thấy ngươi nên sợ ta.”