← Quay lại trang sách

Chương 889 Vấn đường (Thượng) (2)

Thân hình Khâu Thanh Trí có chút run rẩy, sắc mặt Lâm Văn Tuấn chợt trầm xuống!

Thất kiêu ngạo!

Nhưng mà, Tô Trầm có tư cách kiêu ngạo.

Nếu là một người chưa lập qua công lao gì đều có thể dựa hậu trường để diễu võ dương oai trước mặt hắn thì tại sao hắn không thể kiêu ngạo một phen?

Tô Trầm không thèm đếm xỉa tới Khâu Thanh Trí nữa, chuyển hướng Hồng Thiên Chú nói: “Nếu đã vậy, Tổng soái và các vị Tướng quân có gì muốn hỏi, cứ hỏi đi.”

Hắn nói cũng không nói qua Phó soái, sắc mặt Lâm Văn Tuấn rõ ràng có chút nhịn không được.

“Hãy nói với chúng ta, ngươi làm cách nào cứu được Thiên Uy Quân.” Câu hỏi này là của Tiêu Phi Nam.

Đây là hắn cố ý tạo cơ hội cho Tô Trầm - Thiên Uy Quân đã quay về, mọi người không có khả năng không biết Tô Trầm làm gì, câu hỏi này, thật ra là để cho hắn biểu hiện một lần.

Quả nhiên Tô Trầm không phụ kỳ vọng, liền một năm một mười nói ra chuyện của mình ở Bạo tộc. Bắt đầu từ việc khuyên can Thiên Uy Quân bỏ qua lộ tuyến sớm chọn, đến việc mang ra lượng lớn lương thực, rồi một mình xâm nhập biên cảnh Thú tộc dẫn phát thú triều, mỗi một chuyện hắn làm, đều có ảnh hưởng quan trọng tới Thiên Uy Quân, sau cùng là thuận lợi rời khỏi thông qua việc hắn an bài Cương Nham tạo đường rút lui.

Tất cả việc này, mọi người tuy đã sớm biết nhưng hiện tại nghe lại vẫn như trước kinh tâm động phách, nhiệt huyết sôi trào.

Tuy Tô Trầm giảng không nhanh không chậm, thong thả bình thản, nhưng ngăn không được dòng nước ngầm mãnh liệt lăn lộn trong lòng mọi người.

Sau khi Tô Trầm nói xong, trên đại đường rất lâu không có ai nói chuyện.

Thẳng đến khi trôi qua một hồi lâu, Hồng Thiên Chú chợt vung tay lên.

Vỗ tay.

Tiếp theo đó một tên lại một tên Tướng quân vỗ tay, đại đường vang lên một trận vỗ tay nhiệt liệt.

Thậm chí ngay cả Lâm Văn Tuấn đều bắt đầu vỗ tay.

Có lẽ hắn không phải là một Thống Soái đủ tư cách, nhưng tối thiểu hắn là một diễn viên hợp cách.

Tô Trầm thì lặng lẽ đứng đó hưởng thụ tiếng vỗ tay kéo dài.

Đây là sự khẳng định của các Tướng quân đối với hắn, là sự khẳng định của các binh sĩ thiết huyết đối với hắn, thậm chí là sự khẳng định của toàn Nhân tộc đối với hắn. Loại khẳng định này thậm chí không phải một đại nhân vật quyền khuynh che trời có khả năng khống chế, là kính ngưỡng của mọi người đối với anh hùng.

Hắn thoải mái hưởng thụ trận vỗ tay này, không có sợ hãi và bất an, chỉ có tự tin, càng có phong độ đại tướng.

Đợi trận vỗ tay qua đi, đại đường lần nữa an tĩnh lại.

Lúc này Hồng Thiên Chú mới nói: “Đã hỏi đều hỏi qua, các vị còn vấn đề gì không?”

Lâm Văn Tuấn nói: “Ta có lời muốn nói.”

Hồng Thiên Chú làm thủ thế tùy ý.

Lâm Văn Tuấn nhìn Tô Trầm, nói từng chữ một: “Tô công tử tiến vào Bạo tộc nghĩ cách cứu viện Thiên Uy Quân ta, công lao này tất nhiên không thể gạt bỏ. Nhưng mà ta muốn biết, tại sao ngươi lại hiểu tình huống của Bạo tộc như vậy?”

Không đợi Tô Trầm trả lời, Lâm Văn Tuấn tiếp tục nói: “Hoặc là ta lại hỏi rõ hơn một chút, ngươi có thể tùy ý hành tẩu trong Thiết Huyết Quốc như cá gặp nước, ngoại trừ dựa vào huyễn hình thuật, tối thiểu cần phải có một tấm bản đồ nhỉ? Bản đồ là trọng khí một quốc, không dễ mà có, như vậy ngươi lấy nó từ chỗ nào?”

Tô Trầm không nói gì.

Lời của Lâm Văn Tuấn quả nhiên đâm trúng chỗ yếu hại của Tô Trầm.

Liên quan tới Vĩnh Sinh Điện Phủ, có thể xem là tử huyệt lớn nhất trên người Tô Trầm, một khi bí mật này bại lộ thì Tô Trầm liền có khả năng trở thành phản nghịch Nhân tộc. Nhưng cố tình hắn lại hợp tác cùng Vĩnh Sinh Điện Phủ lâu đến như vậy, bí mật này cũng dần dần mở rộng, xác thực trở thành một bí mật rất dễ bại lộ.

Không riêng gì việc này, riêng là việc lúc trước hợp tác bán Tam Dương Dược Tề đã đủ để rất nhiều người hoài nghi hắn.

Chuyện này ảnh hưởng trọng đại, lớn đến nổi cho dù là Vĩnh Sinh Điện Phủ cũng không có khả năng giấu diếm được mọi người, tổng sẽ có người phát hiện người bán Tam Dương Dược Tề lúc trước có quan hệ với Vĩnh Sinh Điện Phủ.

Càng muốn đòi mạng là sau khi bán ra Dung Huyết Đồ Đằng, bí mật Vân Bức chính là Tô Trầm đã hoàn toàn khai mở, toàn bộ Nhân tộc Thất quốc cơ bản không có ai không biết thân phận Tô Trầm.

Khi hai sợi dây này gắn cùng một chỗ, cho dù là kẻ ngốc cũng biết Tô Trầm và Vĩnh Sinh Điện Phủ có liên quan.

Đương nhiên, liên quan không có nghĩa là nhất định phải làm gì đó Tô Trầm.

Tô Trầm cống hiến ra pháp môn trùng kích Phí Huyết, trùng kích Khai Dương, Dung Huyết Đồ Đằng và các loại bí thuật tương quan, đối với Nhân tộc có thể nói là cư công chí vĩ, ai cũng biết hắn đứng về phía này. Trong tình huống này, đừng nói Tô Trầm có nho nhỏ hợp tác với Vĩnh Sinh Điên Phủ, cho dù là có hợp tác với Bạo tộc cũng không phải là chuyện gì lớn lao. Từ xưa đến nay có rất nhiều nhân vật bán ra cơ mật nhưng cái rắm cũng không xảy ra đó là vì có thân có phận, có cống hiến làm miễn tử kim bài.

Nhưng tất cả việc này được quyết định bởi mặt trên có nguyện ý tiếp nhận hay không.

Nếu nguyện ý, có thể nói thành ngươi vì quốc gia, vì dân tộc, đã làm qua vô số cống hiến, tuy có sai lầm nhưng tha thứ được, lấy công bù tội.

Nếu không nguyện ý, thì sẽ chỉ ra rằng ngươi kể công kiêu ngạo, vì chuyện tư mà bán đại nghĩa quốc gia, tuy có công với quốc gia nhưng tai họa cho dân, làm công được thưởng, làm sai phải phạt, thưởng phạt rõ ràng không dung túng. Thưởng, thưởng hoàng kim ngọc thạch, nguyên thạch vô số... Phạt, răng rắc một đao, dứt khoát chấm dứt.

Nhìn đi, thật là tốt. Miệng người hai túi da, ngươi nói thế nào thì nó chính là công lý chính nghĩa.

Tình huống của Tô Trầm chính là như vậy, nếu mặt trên vui, thì tất cả đều là việc nhỏ, nếu không vui, thì chỉ dựa vào điểm này là đủ để quyết định cái chết của Tô Trầm rồi.

Lâm Văn Tuấn thích hắn không?

Khẳng định không thích.

Nhưng muốn hắn chết cũng vị tất.

Lâm Văn Tuấn có suy nghĩ riêng của mình, nhưng trước khi hắn thực hiện ý tưởng đó, hắn không ngại “trước áp chế khí thế Tô Trầm, miễn cho danh tiếng của hắn tăng cao.”

Tô Trầm không biết Lâm Văn Tuấn có tính toán gì hay không, nhưng rất rõ ràng, nếu thừa nhận quan hệ của mình với Vĩnh Sinh Điện Phủ, vậy khẳng định không có quả ngọt để ăn.

Cho nên hắn lưu loát rõ ràng mà trả lời: “Ta không có bản đồ.”

Lâm Văn Tuấn: “Vậy làm cách nào ngươi tìm được Thiên Uy Quân, lại làm cách nào nắm giữ được địa hình Bạo tộc?”

Tô Trầm nói: “Vừa đi vừa hỏi, ta sẽ dùng ngôn ngữ Bạo tộc một đường vừa đi vừa hỏi, vừa đi vừa vẽ bản đồ. Khi đi, ta không có bản đồ, khi về, ta đã vẽ gần như đầy đủ Thiết Huyết Quốc? Thái Tử điện hạ nói bản đồ này là trọng khí quốc gia? Nếu ta dâng bản đồ cho quốc gia, không biết có chỗ tốt nào không?”

“Ha ha ha ha.”

Giữa phòng phát ra tiếng cười vui vẻ, đây là cách các Tướng quân dùng để khen ngợi Tô Trầm.

Mặc kệ Thái Tử có quyền to thế lớn như thế nào, sự tôn trọng của mọi người dành cho anh hùng vẫn sẽ không giảm.