← Quay lại trang sách

Chương 890 Vấn đường (Hạ)

“Phải không?” Lâm Văn Tuấn cười lạnh, vẻ mặt như là ta đây đã biết ngươi sẽ nói vậy: “Nhưng mà người của Vĩnh Sinh Điện Phủ cũng nói như vậy.”

“Ồ? Bọn họ nói gì thế?” Tô Trầm hỏi.

“Ngươi muốn biết?” Lâm Văn Tuẫn vỗ vỗ tay nói: “Dẫn người tới!”

Theo tiếng la của Lâm Văn Tuấn, một nam tử đi lên tiền đường.

Khi hắn đi qua bên cạnh Tô Trầm, cùng Tô Trầm liếc mắt nhìn nhau một cái.

Tô Trầm nhíu mày.

Nam nhân trước mắt này cho hắn một tia cảm giác quen thuộc, nhưng trong trí nhớ lại tìm không được những việc có liên quan tới người này.

Tô Trầm rất chắc chắn hắn không phải là người của Thạch Minh Phong, theo quan hệ của Tô Trầm và Vĩnh Sinh Điện Phủ dần trở nên gắn bó, tác dụng của Tô Trầm càng lúc càng to lớn, trình độ bảo vệ của Vĩnh Sinh Điện dành cho hắn cũng theo đó tăng lên. Ngoại trừ một ít người nhận biết Tô Trầm, những người khác không được tự tiện tiếp xúc Tô Trầm.

Nhưng phần cảm giác quen thuộc này lại nói với Tô Trầm, đối phương e là thật sự từng gặp mặt mình.

Lúc này nam tử kia đi vào tiền đường, nói: “Tôn Mặc ra mắt Thái Tử điện hạ, ra mắt Đại Soái.”

Lâm Văn Tuấn làm bộ nói: “Ở đây không có Thái Tử, chỉ có Phó soái.”

“Vâng, ra mắt Phó soái.”

“Nói một chút. Ngươi biết Tô Trầm từ khi nào.”

“Là khi ở Lâm Bắc...” Theo sự trình bày của Tôn Mặc, một phần trí nhớ quên lãng trong đầu Tô Trầm chậm rãi hiện ra.

Thì ra Tôn Mặc này là thủ hạ Tang Trăn.

Năm đó khi còn ở Lâm Bắc, Tô Trầm đi đưa tới chỗ Tang Trăn, khi ấy Tang Trăn có một đám thủ hạ, người này là một trong số đó.

Hắn không bắt mắt, thêm vào đã hai mươi năm trôi qua, lâu đến nỗi khiến cho Tô Trầm căn bản không nhớ hắn.

Nhưng mà hắn có thể quên đối phương, nhưng vị từng gặp qua Tô Trầm này lại không cách nào lau đi ấn tượng đối với hắn.

Giống như Vĩnh Sinh Điện Phủ có thể thẩm thấu vào trên dưới Long Tang, để tiêu diệt và đối phó Vĩnh Sinh Điện Phủ, Long Tang không có chuyện gì là không làm. Bọn họ cố gắng mượn sức, mua chuộc người của Vĩnh Sinh Điện Phủ.

Tôn Mặc bị mua chuộc là chuyện rất lâu sau khi hắn gặp Tô Trầm, hắn cũng không biết sau này Tô Trầm đã làm gì với Vĩnh Sinh Điện Phủ, nhưng việc này không ngăn hắn biết liên hệ giữa Tô Trầm và Vĩnh Sinh Điện Phủ vào những ngày đầu, không ngăn hắn biết Táng Linh Đài.

Mà đối với người hữu tâm, đã biết ban đầu có tiếp xúc thì đã có thể phân tích ra kết quả ở đằng sau.

Tô Mặc miêu tả, giống như là vạch trần một đoạn lịch sử thần bí, để cho các Tướng quân trên đại đường hiểu về một Tô Trầm ở một khoản thời gian khác.

Tô Trầm ở thời điểm kia, nhỏ bé mà bất lực, nhưng chính vì hắn nhỏ bé, khi đối mặt sự bức bách của một thế lực cường đại lại có thể cứng rắn từ bị truy giết xoay ngược lại thành hợp tác, làm cho mọi người không phục không được.

Nếu không có Thái Tử ở bên cạnh, đây thật sự là một câu chuyện xưa truyền kỳ, nếu không có thân phận Vĩnh Sinh Điện Phủ uy hiếp thì bọn họ thậm chí có thể tán tụng câu chuyện này, nhưng bởi vì có điều kiện tiên quyết kia, đoạn lịch sử này, truyền kỳ này cũng liền biến thành đen tối, khiến cho người ta trong lòng thở dài, bóp cổ tay, không biết Tô Trầm sẽ ứng phó như thế nào.

Tô Trầm vẫn như trước bình tĩnh.

Hắn lẳng lặng nghe Tôn Mặc kể chuyện xưa của mình ra, trong óc thì nhanh chóng chuyển động, Tinh Thể Linh Hồn cho hắn năng lực tính toán cường đại có thể cho hắn cùng một lúc thôi diễn nhiều loại khả năng sẽ xảy ra, tìm kiếm từng cái sơ hở trong lời của Tôn Mặc.

Đúng vậy, sơ hở.

Mặc dù Tôn Mặc đúng là đang ở đây, mặc dù những gì Tôn Mặc nói đều là sự thật, nhưng vẫn sẽ có sơ hở.

Nghe rất kỳ lạ đúng không? Rõ ràng là một chuyện thật sự xảy ra, làm sao lại có sơ hở được.

Nhưng sự thật là, kể một câu chuyện còn ly kỳ hơn cả sự thật thì làm sao lại không có sơ hở?

Hoàn toàn có thể có!!!

Đại đường, Tôn Mặc đã sắp chấm dứt giảng giải.

Không ngoài dự liệu, hắn chỉ giảng đến lúc Tô Trầm nhờ vả xong liền chấm dứt, nội dung còn lại đều là đoán mò, bởi vì sau chuyện ở Lâm Bắc, hắn chưa tiếp xúc qua Tô Trầm lần nào nữa. Nhưng việc này không ngăn hắn phân tích chuyện hợp tác giữa Tô Trầm và Vĩnh Sinh Điện Phủ.

Nhất là Tam Dương Dược Tề.

Nhưng việc này không tránh khỏi có chút bế tắc.

“... Chính là như vậy. Tiểu nhân có thể cam đoan, tất cả những gì mình nói đều là thật.” Tôn Mặc nói.

“Ngươi nghe thấy chưa, Tô Trầm.” Lâm Văn Tuấn hỏi.

“Nghe thấy.” Tô Trầm đáp.

“Vậy ngươi nghĩ như thế nào?” Lâm Văn Tuấn hỏi.

“Toàn là nói bậy.” Tô Trầm gọn gàng dứt khoát.

“Ồ? Ngươi không thừa nhận?”

Ta thừa nhận mới có quỷ, Tô Trầm cho hắn một cái xem thường ở trong lòng.

Hắn rõ ràng không đếm xỉa tới Lâm Văn Tuấn, nhìn về phía Tôn Mặc.

“Tôn Mặc, ở Vĩnh Sinh Điện Phủ, chức vị của ngươi là gì?”

Tôn Mặc trả lời: “Là một tên Chấp Hành Giả.”

Chấp Hành Giả là có địa vị thấp nhất trong Vĩnh Sinh Điện Phủ, không có tước vị, thuộc về giai cấp bình dân. Năm đó khi Dạ Mị đến ám sát hắn chính là một tên Chấp Hành Giả bình thường.

Tô Trầm lập tức hỏi: “Theo ta được biết, Vĩnh Sinh Điện Phủ quy định Chấp Hành Giả chỉ được chấp hành mệnh lệnh theo nghĩa vụ, không có quyền lợi tham dự vào kế hoạch, đúng không? Táng Linh Đài là chuyện lớn như vậy, ngươi có tư cách gì mà tham dự?”

Đây là “sơ hở” đầu tiên của Tôn Mặc.

Cơ cấu của Vĩnh Sinh Điện Phủ là một hệ thống có thể giữ kín mọi bí mật, thân là Chấp Hành Giả căn bản không có quyết biết kế hoạch và mục đích của thượng cấp, dù sao Chấp Hành Giả nói trắng ra là tiểu tốt tử.

Nhưng mà khi thật sự vận hành trong thực tế, thỉnh thoảng nó sẽ thoát ly kế hoạch.

Rất ít có người chấp hành quy định của cấp trên nghiêm túc đến như vậy, hầu hết thời điểm mọi người làm việc rất lộn xộn.

Năm đó khi giao dịch giữa Tô Trầm và Vĩnh Sinh Điện Phủ phát triển thêm một bước, ban đầu không ai ngờ tới sẽ đi đến bước này, Tang Trăn liền không có khả năng tránh né thủ hạ.

Cho nên sơ hở thứ nhất liền xuất hiện.

Tô Trầm dùng lý luận để phản bác sự thật, ngay cả Tôn Mặc cũng ngây người một chút, nhất thời không biết giải thích như thế nào.

Nghĩ ngợi chỉ có thể nói: “Khi đó bọn họ không coi trọng ngươi!”

“Ngươi nói xem tại sao không coi trọng?” Tô Trầm cười lạnh nói: “Ta đây hỏi ngươi, ngươi nói ta giết Phong đại sư, làm Tang Trăn không thể không đồng ý phương án của ta. Ngươi mở trò đùa gì thế? Đó là một vị dược tề sư cấp đại sư, địa vị tôn quý mà thân phận thì phi phàm. Ta giết hắn, không có chút hậu quả nào à? Vĩnh Sinh Điện Phủ là tồn tại gì? Thế mà bị ta uy hiếp? Thậm chí còn bồi dưỡng ta để ta chế dược tề? Ngươi không biết chuyện này rất vớ vẩn à, ai lại ngu xuẩn làm như vậy? Các ngươi sẽ để một người vừa giết chết một vị dược tề đại sư do các ngươi dùng số tiền lớn mời về pha chế dược tề cho các ngươi sao?”

Câu nói cuối cùng là nói cho mọi người, đám Tướng quân trên đại đường đều lắc đầu.