← Quay lại trang sách

Chương 891 Bức bách (1)

Cuộc sống có nhiều việc không hiện thực, không thể nào, không thực tế, mọi người thường gọi nó là kỳ tích.

Kỳ tích tồn tại là để phá vỡ lẽ thường.

Nhưng mà kỳ tích khẳng địch không thể vượt qua lẽ thường.

Năm đó giao dịch giữa Tô Trầm và Tang Trăn, có một nhân loại làm cho tất cả chuyện này xảy ra. Tô Trầm sở dĩ làm như vậy, là vì hắn không có lựa chọn, Tang Trăn sở dĩ làm như vậy, đồng dạng là vì hắn không có lựa chọn. Vị trí và hoàn cảnh, tâm tính một người, cùng với sự tín nhiệm và thưởng thức đối thủ, rất nhiều nhân tố ảnh hưởng khiến cho tất cả việc này xảy ra, do đó tạo nên một chuyện phá vỡ lẽ thường như thế này.

Nhưng khi dùng nó để miêu tả, lại dễ dàng bị người khác bác bỏ, cho dù nó thật sự xảy ra cũng vô dụng - Ở trên cái chuyện biện luận này, chân tướng nằm ở logic.

Đây là “sơ hở” thứ hai của Tôn Mặc.

Tôn Mặc bị Tô Trầm nói cho nghẹn lời, nếu nói sơ hở đầu tiên hắn còn có thể giải thích thì cái thứ hai này, hắn liền giải thích không được, thậm chí ngay cả bản thân Tang Trăn đều rất khó giải thích tâm tình của mình ngay lúc đó.

Trên đời này không phải mỗi chuyện đều cần giải thích rõ ràng, làm chính là làm, cho dù Tô Trầm giết một vị dược tề đại sư, nhưng lão tử thích trọng dụng ngươi liền trọng dụng ngươi, thì sao nào?

Năm đó Chư Tiên Dao cũng từng vì một câu “ta mất hứng”, thiếu chút nữa hại chết Tô Trầm.

Thế giới này nhiều chuyện phi logic lắm.

Nhưng khi biện luận, ngươi nhất định phải phân chia phải trái rõ ràng.

Vì thế Tôn Mặc phát hiện, người vô lý lại là hắn, điều này làm cho hắn lập tức hoảng.

Hắn la lên: “Đó là vì hắn coi trọng ngươi.”

Tô Trầm lập tức nói: “Nhưng vừa rồi ngươi vừa nói đó là vì hắn không coi trọng ta, sao bây giờ lại thành coi trọng rồi?”

“Ta...” Tôn Mặc lập tức nghẹn lời.

Đại đường vang lên một trận cười nhạo.

Tôn Mặc nóng nảy, hô to: “Ta làm sao biết được các ngươi thương lượng như thế nào, dù sao mọi chuyện chính là như vậy.”

Tô Trầm cười lạnh: “Ta hỏi ngươi, ngươi cải tà quy chánh đã bao lâu?”

Tôn Mặc trả lời: “Mười năm.”

“Mười năm? Ngươi nói mười năm trước ngươi liền rời khỏi Vĩnh Sinh Điện Phủ, thế mà Vĩnh Sinh Điện Phủ lại không có đuổi giết ngươi, cũng không cho ta biết?” Tô Trầm lại hỏi.

Đây lại là một “sơ hở” khác.

Lấy địa vị và tầm quan trọng của Tô Trầm vào những ngày đó, Vĩnh Sinh Điện Phủ thế mà cho một người có khả năng tiết lộ thân phận của hắn đi, bọn họ thế mà không làm chút chuẩn bị gì, việc này rất không hợp lý.

Tô Trầm cũng không biết đây là tại sao, nhưng lý do của chuyện này không quan trọng, quan trọng là nó trở thành một chuyện không hợp lý.

Không hợp lý là đủ rồi.

Chỉ cần không hợp lý là có thể phủ định giảng giải của đối phương, là có thể liều chết không nhận.

Quan hệ giữa Tô Trầm và Vĩnh Sinh Điện Phủ vốn thành lập trên những chuyện không hợp lý, khi những chuyện không hợp lý này bị xốc lên, đúng là rất khó làm cho người ta tin tưởng khi đó bọn hắn hợp tác như thế nào và như thế nào gắn bó cho tới ngày hôm nay.

Nếu hỏi Tô Trầm, thì Tô Trầm sẽ trả lời là bản lãnh.

Đúng vậy, người có năng lực chính là dùng để tạo nên những điều không hợp lý, chỉ có tài trí bình thường mới lúc nào cũng nói “chuyện này không hợp lý, chuyện này không thể làm được.” Tài trí bình thường vì thế mà trở thành tài trí bình thường, thiên tài thì sẽ biến thứ không thể thành có thể.

Cố tình hầu hết người trên thế giới này đều là tài trí bình thường, cho nên “không hợp lý” sẽ biến thành hợp lý.

Hiện tại Tô Trầm nói tất cả những điều không hợp lý này ra, ngôn từ chuẩn xác, có lý có tứ, một khắc này, ngay cả Lâm Văn Tuấn đều cảm thấy: Lão tử có phải đã nhận một tên giả vờ đầu hàng không?

Việc này thật con mẹ nó không hợp lý!

Nếu theo như lời của Tôn Mặc thì trên người Tô Trầm tràn ngập những vấn đề không hợp lý, như vậy chuyện sau khi Tô Trầm rời khỏi Lâm Bắc, Tôn Mặc càng không có quyền lên tiếng... Hắn tận mắt nhìn thấy đều không có hiệu lực, huống chi phỏng đoán những chuyện phía sau.

Nói cách khác, tất cả chứng cứ của người này hoàn toàn không có chút giá trị nào.

Vấn đáp đã kết thúc.

Từ khi Tôn Mặc bị Tô Trầm bức á khẩu không trả lời được, Lâm Văn Tuấn đã biết không đẩy ngã Tô Trầm được rồi. Tuy hắn còn có thể dùng vấn đề Tam Dương Dược Tề để tiếp tục hỏi Tô Trầm, nhưng hắn biết Tô Trầm sẽ rất dễ dàng đẩy sự tình ra khỏi mình.

Có nhân chứng đều có thể bị hắn bôi sạch sẽ, huống chi một chuyện không có nhân chứng?

Thật ra miệng Tô Trầm có lợi hại đến đâu cũng không quan trọng, quan trọng là có bao nhiêu người ở Lưu Kim cứ điểm ủng hộ hắn.

Trong hệ thống quyền lực, chân tướng và công lý có đôi khi không phải quan trọng nhất, quan trọng là thế lực, là người ủng hộ.

Làm anh hùng cứu vớt Thiên Uy Quân, Tô Trầm chịu sự cảm tạ chân thành của đại đa số Tướng quân trong Lưu Kim cứ điểm, bởi vậy đừng nói Tô Trầm thoải mái hoàn trả Tôn Mặc, cho dù hắn phản bác Tôn Mặc không xong thì các Tướng quân vẫn bảo vệ hắn. Trái lại, nếu không có loại ủng hộ này, cho dù Tô Trầm nói ba hoa chích chòe đến đâu, nếu mỗi người đều muốn giết hắn, như vậy thì có Tôn Mặc hay không có đều không quan trọng, mọi người tùy tiện tìm một cái cớ là có thể để hắn xong đời.

Ở trong này, công lý, chính nghĩa, chân tướng, miệng lưỡi bén nhọn không phải không có tác dụng, nhưng tác dụng quyết định thật ra là độ ủng hộ của nhân tình.

Nếu Tô Trầm bị Tôn Mặc chỉ ra chỗ sai á khẩu trả lời không được, như vậy Tô Trầm vẫn như cũ thoát tội, nhưng việc này là do chúng Tướng quân liên thủ bảo vệ hắn, tương đương với hắn sử dụng công danh cứu vớt Thiên Uy Quân để triệt tiêu trừng phạt khi cấu kết cùng Vĩnh Sinh Điện Phủ, tiếp theo cũng sẽ thiếu nợ chồng chất nhân tình của các Tướng quân.

Trái lại, Tôn Mặc bị bác bỏ, Tô Trầm tự chứng minh vô tội, thì công danh có thể không cần triệt tiêu, nhân tình trái lại cũng sẽ suy yếu đến cấp độ thấp nhất, nhiều nhất là một câu “cảm tạ các vị chấp pháp theo lẽ công bằng.”

Bởi vậy, công lý chính nghĩa trong chuyện này được quyết định bởi phí tổn mà không phải là thành quả, cái sau được quyết định bởi thế lực liên can.

Đây có lẽ là một bi kịch cũng như cực hạn của việc thẩm phán trong thời này - Có lẽ không chỉ trong thời đại này.

Nhưng đối với Lâm Văn Tuấn, việc này không tính là gì.

Mục đích của hắn vốn không phải muốn xử trí Tô Trầm.

Tuy đối với việc Tô Trầm cứu Thiên Uy Quân trở về trong vô hình đánh mặt hắn, Lâm Văn Tuấn phi thường bất mãn nhưng tất cả việc ngày hôm nay, đều vì một nguyên nhân quan trọng hơn rất nhiều.

————————————

Đêm khuya.

Phủ Phó soái, Lâm Văn Tuấn chắp tay sau lưng đứng ở trong sân ngửa đầu nhìn bầu trời, như đã ngẫm nghĩ cái gì.

Khương Thanh Trí đi tới: “Điện hạ.”

“Ừm, chuyện hôm nay ngươi đều thấy rõ chứ?” Lâm Văn Tuấn hỏi.