← Quay lại trang sách

Chương 897 Vào kinh (2)

Sau khi Hướng Duệ một vài vấn đề, Tô Trầm nói: “Trước tiên ngươi cứ đợi ở trong lao, trong lao này trên dưới đã chuẩn bị qua rồi, sẽ không làm khó dễ ngươi, yên tâm đi, chuyện bên ngoài có ta.”

Hướng Duệ nói: “Tô công tử, nếu không được cũng đừng miễn cưỡng. Dù sao lần này...”

Hắn cũng không nói gì nữa, nhưng ai cũng biết hắn muốn nói lần này đối phó bọn họ là Lâm Văn Tuấn. Hắn hy vọng Tô Trầm cẩn thận một chút, lượng sức mà đi.

Nghe hắn nói như vậy, Tô Trầm nở nụ cười: “Ta không cho rằng đối phó hắn còn khó hơn đối phó Bạo tộc.”

Trên mặt Hướng Duệ mang vẻ lo lắng: “Mặc kệ như thế nào, người kia chính là thượng quan a.”

Tô Trầm nói: “Đây chính là phần thú vị nhất. Những hán tử huyết chiến giết địch trên sa trường, không sợ kẻ địch, không sợ tử vong, lại đi sợ thượng quan sao?”

Nghe được lời này, mọi người đều trầm mặc, chỉ là trong ánh mắt cùng hiện lên ánh sáng mãnh liệt.

Từ xưa đến này, tại sao quân nhân dễ xảy ra chuyện nhất?

Đó là vì bọn họ hàng năm chinh chiến sa trường, làm bạn cùng tử vong.

Ngay cả chết còn không sợ, lại sợ thượng quan? Những lời này của Tô Trầm, chính là bản khắc họa chuẩn xác nhất về những quân nhân kiêu ngạo bất tuân.

Bằng không Lưu Kim cứ điểm nhiều Tướng quân như vậy, không có khả năng có hơn một nửa không chịu cúi đầu trước Lâm Văn Tuấn.

Hiện tại người của Thiên Uy Quân vẫn còn có thể đắn đo, đó là vì bọn họ chưa tới tuyệt cảnh, nhưng nếu có một ngày thật sự bức mọi người nóng nảy... Lâm Văn Tuấn tuyệt đối không thích nhìn kết quả kia đâu.

Một câu của Tô Trầm, không nghi ngờ gì là dẫn động ngọn lửa chôn dấu trong lòng những lão binh này.

Lý Sùng Sơn nói: “Tô Trầm, cứ đi làm đi, vô luận gặp phải kết quả nào, Lý Sùng Sơn ta và các huynh đệ đều chịu trách nhiệm cho ngươi.”

Đây là hứa hẹn của một lão quân nhân.

Hắn có thể thừa nhận vận mệnh bị cách chức, nhưng không thể nhìn huynh đệ của mình bị người hãm hại.

Tô Trầm gật đầu: “Có lời này của lão Quân chủ, là ta thấy đủ rồi.”

Trên đường về, Sở Anh Uyển hỏi Tô Trầm: “Tô Trầm, ngươi định làm như thế nào?”

Tô Trầm trả lời: “Lâm Văn Tuấn có thể lộng Hướng Duệ vào bẫy, cũng có thể lộng những người khác vào. Thiên Uy Quân tám ngàn người, chẳng khác nào tám ngàn mục tiêu. Mục tiêu quá nhiều, quá lớn, nhưng đều nằm trong phạm vi quản thúc của hắn, tương đương tám ngàn người bị hắn nắm đầu chuôi. Cho nên chuyện này tuyệt đối không thể đơn thuần lấy chuyện cứu người làm mục tiêu.”

Quân Bảo Kiếm nói: “Không sai, chúng ta có thể cứu một tên, hắn có thể hại mười tên. Tám ngàn mục tiêu, tùy tiện chọn lựa, đều có rất nhiều mục tiêu có thể dùng, nếu như thế thì rất bị động.”

Tô Trầm: “Cho nên chuyện này là cần phải làm. Cứu người chỉ là phòng thủ bị động, nếu muốn thật sự giải quyết vấn đề thì cần phải chủ động tiến công. Nhưng trước lúc đó, sợ là phải ủy khuất Hướng đại ca bọn họ rồi.”

Bị bắt chỉ có một Hướng Duệ, nhưng Tô Trầm lại dùng từ “Bọn họ”.

Một câu ý vị thâm trường.

Đám người Quân Bảo Kiếm, Lâm Thiếu hiên nhìn nhau, nói: “Chúng ta sẽ tận lực ổn định thế cục.”

Lý Sùng Sơn bị giáng chức, nhưng Quân Bảo Kiếm và Lâm Thiếu Hiên vẫn còn tại chức, quan trọng nhất là ở trong Lưu Kim cứ điểm kết xuống một đám bằng hữu, khiến cho bọn họ có đủ lực ảnh hưởng.

Mà mục đích của Lâm Văn Tuấn cũng không phải giết người, cho nên “Nhân mạng” điểm mấu chốt này mọi người tự tin có thể trụ được.

“Được rồi, nếu đã vậy thì ta có thể an tâm đi kinh thành rồi.”

“Kinh thành?” Nghe nói như vậy, mọi người đã biết Tô Trầm muốn làm gì.

Hắn muốn phản công!

————————————————

Hai ngày sau, triều đình truyền chỉ tới.

Là muốn Tô Trầm vào kinh.

Chuyện Thiên Uy Quân, Lâm Văn Tuấn có thể đổ trách nhiệm lên đầu Lý Sùng Sơn, nói hắn không nghe mệnh lệnh, tự tiện tiến quân, làm hỏng chiến cơ, để Bạo tộc chiếm đóng. Nhưng Tô Trầm cứu Thiên Uy Quân, không có cách nào úp tội danh lên đầu hắn, cho nên lúc trước khi Tô Trầm trở về, cũng chỉ có thể nâng lên quan hệ giữa hắn và Vĩnh Sinh Điện Phủ, sau khi chứng minh không được gì thì chỉ có thể thừa nhận công huân của hắn.

Công huân này cũng không nhỏ!

Lập công, phải phong thưởng.

Ý chỉ chính là truyền Tô Trầm vào kinh lĩnh thưởng.

Khi ý chỉ đến, Lâm Văn Tuấn mặt tái xanh.

Bởi vì trong thời gian hai ngày này, Tô Trầm hoàn toàn không tới tìm hắn, cũng không tìm những người khác. Không riêng Tô Trầm, đám người Lý Sùng Sơn cũng như vậy.

Ngoại trừ vào lao ngục gặp thoáng qua Hướng Duệ, thì liền không có phân phó nào khác.

Vấn đề là Lâm Văn Tuấn chơi Hướng Duệ mục đích là muốn đối phương đến cầu mình, đối phương không cầu, không chỉ khiến có hắn có chút ngoài ý, còn có chút luống cuống.

Đây là tình huống gì? Không phải các ngươi là huynh đệ tốt đồng sinh cộng tử sao? Cứ như vậy nhìn huynh đệ tốt ngồi tù, chờ bị chém, cũng không quan tâm?

Đúng, đối phương chính là làm như vậy.

Một câu nói của Tô Trầm đụng vào chỗ yếu hại.

Tám ngàn tên huynh đệ, là tám ngàn cái bia ngắm.

Cứu không nổi.

Phí đại kình cứu lao ra một tên, đối thủ đảo mắt có thể làm rớt một đám.

Nếu như vậy, liền không thể đánh với đối thủ trên một chiến trường mà mình không có ưu thế.

Cho nên Tô Trầm đi, đi kinh thành.

Lâm Văn Tuấn không biết Tô Trầm nghĩ thế nào, nhưng bản năng khiến cho hắn cảm giác được một tia không ổn.

“Nếu hắn đến kinh thành, chỉ sợ mọi chuyện sẽ không dễ khống chế.”

Khâu Thanh Trí cũng nghĩ như vậy: “Ngày hôm qua ta đi tìm hắn, lại bị hắn cự tuyệt gặp mặt, hiện tại xem ra hắn đã quyết tâm đối nghịch với điện hạ.”

Lâm Văn Tuấn siết chặt tay: “Cho hắn cơ hội hắn không cần!”

Quăng cành ôliu không ai bắt, mai phục hố đối phương không xong, Lâm Văn Tuấn biết mình đã hoàn toàn không có cơ hội.

Hắn nói: “Truyền tin, nói mấy lão gia kia, ta đã thành công dạy dỗ Tô Trầm. Đáng tiếc Tô Trầm gian ngoan mất linh, chết cũng không chịu hối cải, lần nữa mắc lỗi lầm, hiện tại hắn về Trường Bàn thành, chẳng khác nào chui đầu vào lưới, thỉnh các vị nặng tay vuốt ve.”

Thân là Thái Tử, bản lãnh khác có thể không có, nhưng bản lãnh trốn tránh, chuyển nồi, đổ lỗi cho người khác thì tuyệt đối trời sinh nhất lưu.

Các ngươi không phải muốn đối phó Tô Trầm, khiến cho hắn và đạo sư buông bỏ nghiên cứu pháp môn vô huyết sao? Ta đã dạy dỗ qua hắn, hiện tại càng đưa hắn đến bên cạnh các ngươi.

Đến đến đến, các ngươi động thủ đi!

Tuy có chút vô liêm sỉ, nhưng vẫn rất hữu hiệu.

Nếu các đại quý tộc trong nước không đối phó được, thì không có ai nói ai được.

Nếu có thể đối phó... Các ngươi đều giải quyết hắn rồi có rắm gì mà nói nữa? Đừng nói muốn Thái Tử ta làm công cho các ngươi thì mới hài lòng nha?

Khâu Thanh Trí hiểu ý này, gật đầu xác nhận, sau đó hỏi: “Vậy Hướng Duệ bên kia...”

Lâm Văn Tuấn nghĩ ngợi, nói: “Lại chơi vài tên. Thiên Uy Quân cũng quá mức càn rỡ, thế mà đến bây giờ cũng không đến cầu Bản Thái Tử, nếu như vậy, nên bắt vài tên hạ ngục!”

Được, không cầu thì các ngươi trở thành càn rỡ.