Chương 898 Phong thưởng (1)
Nhưng mà đây là ý nghĩ của Thái Tử.
Người không thuận ta, tức là phản ta!
Nhưng cho dù hắn có phán tất cả mọi người thành tử tù, trảm sau mùa thu, đều vô dụng.
Trảm sau mùa thu, trảm sau mùa thu.
Nếu bảo sau mùa thu, liền ý nghĩa ngươi có ngưu bức cũng phải đợi sau mùa thu mới có thể giết người.
Mà hiện tại là cuối xuân, đến sau mùa thu vẫn còn nửa năm.
Nửa năm, trong khoảng thời gian này, ai cũng không thể giết bọn hắn, đây là thời gian hạn chế của tự nhiên, cho dù Thái Tử cũng không được.
Nói cách khác, chỉ cần Tô Trầm hoàn thành phản kích trước thời điểm này là được.
Muốn phản kích một vị Thái Tử, hiển nhiên không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng vô luận Lý Sùng Sơn hay là Sở Anh Uyển, mọi người đều tràn ngập tin tưởng Tô Trầm.
Bọn họ tin tưởng Tô Trầm, tin tưởng hắn nhất định sẽ thắng.
Ngày hôm sau, Tô Trầm cùng quan viên truyền chỉ cùng nhau bước trên con đường đi tới thành Trường Bàn.
Thành Trường Bàn, vĩnh viễn sáng lạn.
Đây là nơi vô số đại năng chi sĩ tụ tập, cần phải có thời tiết sáng sủa, nó không dám u ám.
Cho dù có mưa, cũng là đám đại năng muốn có mưa, phun mưa xuống.
Mà đại năng lớn nhất Long Tang, chính là Lâm Mộng Trạch.
Hắn là Quốc chủ Long Tang Quốc.
Khác tên phế vật A Nỗ Bỉ kia, thân là Long Tang Quốc chủ, Lâm Mộng Trạch không chỉ có địa vị tối cao, đồng thời cũng là người có thực lực mạnh nhất.
Hoang thú Long Ngô huyết mạch, vũ lực trực chỉ Hoàng Cực cảnh.
Vì Nguyên Hoàng giả, mới là Nhân Hoàng giả.
Đây là đạo thống trị của Nhân tộc, từ điểm đó nói lên, Nhân tộc càng bạo lực hơn Bạo tộc.
Năm nay đã gần tám trăm tuổi, Lâm Mộng Trạch tổng cộng có ba nam hai nữ.
Có lẽ đây nguyền rủa bẩm sinh của huyết mạch cao cấp, cũng có người cho rằng đây là cân bằng tự nhiên. Dù sao huyết mạch càng cường đại, tuổi thọ cũng càng dài, nếu năng lực sinh dục càng thêm cường hãn thì chẳng phải là một người có thể sáng tạo ra một chủng tộc hay sao.
Cân bằng tự nhiên khiến cho huyết mạch cường đại không dễ thụ thai, cho dù mấy trăm năm chăm chỉ gieo trồng, Lâm Mộng Trạch cũng chỉ có năm đứa con, nhưng nhiêu đó cũng là nhiều rồi.
Lâm Văn Tuấn là con thứ hai của Lâm Mộng Trạch, là đứa nam hài thứ nhất, thoạt nhìn không lớn tuổi lắm, kỳ thật đã sắp bốn trăm tuổi.
Nếu có ai hỏi Lâm Văn Tuấn tọa vị Thái Tử bốn trăm năm là tư vị gì, vậy Lâm Văn Tuấn nhất định sẽ trả lời: Dày vò.
Đúng vậy, dày vò.
Một mặt đau khổ chờ lão nhân không biết ngày tháng năm nào mới thoái vị, mặt khác thì phải đối mặt với đệ đệ như hổ rình mồi.
Lâm Văn Tuấn chỉ có hai tên đệ đệ, một tên là lão tam Lâm Thần Nguyên, một tên là lão tứ Lâm An Quốc.
Nhưng chân chính để cho hắn phiền lòng chỉ có Lâm Thần Nguyên.
Lâm Thần Nguyên chỉ nhỏ hơn Lâm Văn Tuấn ba tuổi.
Nếu nói thiên hạ này có việc gì khiến cho Lâm Thần Nguyên cảm thấy tiếc nuối, vậy đại khái chính là mình chỉ sinh ra chậm hơn ca ca ba năm.
Đối với Hoàng thất huyết mạch có tuổi thọ tính bằng đơn vị ngàn năm thì ba năm này giống như ba ngày vậy.
Ngoại trừ tuổi nhỏ hơn ca ca một chút ra, có thể nói Lâm Thần Nguyên trên phương diện nào đều xuất sắc hơn ca ca.
Hiện tại Lâm Văn Tuấn là Nhiên Tiên cảnh, Lâm Thần Nguyên cũng đã nửa bước Hóa Ý.
Lâm Văn Tuấn có tính cách kiêu ngạo, Lâm Thần Nguyên lại biết văn biết lễ.
Lâm Văn Tuấn chí lớn mà tài nhỏ, Lâm Thần Nguyên lại đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác.
Có thể nói, ngoại trừ tuổi, trên phương diện nào hắn đều mạnh hơn ca ca.
Đây có lẽ là tố chất mà từng tên “Đệ đệ có uy hiếp” cần phải có đi, nếu ngay cả việc này cũng không làm được thì còn bảo mơ mộng vị Thái Tử làm gì?
Nhưng ngoài trừ cái đó ra, Lâm Thần Nguyên còn có một việc mạnh hơn ca ca hắn.
So với ca ca, hắn càng biết chiêu hiền đãi sĩ.
Đối với cái này Tô Trầm có đầy đủ thể hội.
Bởi vì hắn đã nhìn thấy Lâm Thần Nguyên.
Cửa thành Trường Bàn thành, Lâm Thần Nguyên đứng ở trước mặt Tô Trầm, mặt mang mỉm cười: “Tô tiên sinh một đường vất vả.”
Tô Trầm vội nói: “Sao dám cực Minh Vương đại giá thân lâm.”
Văn sĩ bên cạnh Lâm Thần Nguyên nói: “Minh Vương đâu chỉ tự mình tới đón, từ khi biết tin tiên sinh đến, liền hưng phấn không thôi, sáng sớm hôm nay liền đứng chờ ở cửa thành, chờ khoảng hai canh giờ!”
Mỗi một đại nhân vật đều cần một chân chó thích hợp ở bên cạnh, dùng để nói ra những điểm mấu chốt trong những thời điểm quan trọng.
Bên cạnh Lâm Văn Tuấn có Khâu Thanh Trí, vị chân chó của Lâm Thần Nguyên này gọi là Kim Thư Văn.
Thời khắc này lời của Kim Thư Văn biểu hiện phong thái chiêu hiền đại sĩ của Lâm Thần Nguyên, Tô Trầm cũng hợp thời biểu hiện cảm xúc “Hết sức vinh hạnh, thấp thỏm lo âu”, kể từ đó khách và chủ có phần vui riêng, đã để lại cho lẫn nhau một ấn tượng tốt.
Không sai, Lâm Thần Nguyên là chủ động tới cửa tìm Tô Trầm.
Thái Tử và Minh Vương chi tranh chưa bao giờ là bí mật gì cả.
Nếu Thái Tử muốn trảm mình, vậy đương nhiên phải tìm người đầu nhập.
Không có lựa chọn nào tốt hơn Minh Vương.
Đối với Minh Vương, Tô Trầm cũng là một đối tượng rất đáng để mượn sức. Không đề cập tới cái khác, chỉ riêng chuyện hắn đơn thân độc mã cứu Thiên Uy Quân trở về thì đã truyền ra khắp Long Tang, không, là toàn bộ Nhân tộc.
Sự tồn tại của Mộng Thế Giới khiến cho việc truyền bá tin tức trở nên rất đơn giản, chỉ cần có tin tức có giá trị, rất dễ dàng truyền bá ra ngoài.
Thời đại này, danh khí vẫn là một loại tài nguyên rất quan trọng rất hi hữu.
Danh sĩ danh sĩ, hữu danh chi sĩ!
Thân là danh sĩ, thân mình chính là tài nguyên, là lực lượng, là đối tượng đáng giá mượn sức.
Cho nên sau khi Tô Trầm lộ ra ý muốn đầu nhập, Lâm Thần Nguyên lập tức đến đây, cũng bày ra thành ý.
Làm bộ làm tịch cũng được, chiêu hiền đãi sĩ cũng thế, ít nhất tràng diện vẫn là cho.
Cứ như vậy, Tô Trầm lần đầu tiên đến Trường Bàn thành không phải đi dịch quán Long Tang mà là trực tiếp đi vào Minh Vương phủ.
——————————
Minh Vương phủ.
Lâm Thần Nguyên cười hì hì tự mình châm một chén rượu cho Tô Trầm.
“Tô tiên sinh đơn thân độc mã xông Thiết Huyết, cứu Thiên Uy Quân trở về, dương danh thiên hạ. Nhưng có kỳ công vĩ nghiệp như vậy, vậy mà khi trở về việc đầu tiên gặp phải chính là giam lỏng và nghi vấn, thật làm cho lòng người lạnh ngắt a, Tiểu Vương biết được tin này, hận không thể nắm đám Tướng quân ở Lưu Kim cứ điểm kia hỏi coi bọn hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào.”
Tô Trầm cười nói: “Các Tướng quân nghĩ như thế nào kỳ thật không quan trọng, mấu chốt là Thái Tử điện hạ?”
Lâm Thần Nguyên lại lắc đầu: “Nếu không có Tướng quân ủng hộ, Thái Tử sợ là không dám làm vậy.”
Tô Trầm hiểu ý của hắn: “Ủng hộ cũng không nhiều, một tên là Thiên Khải Quân Long Khắc, còn một tên, là Tân Thiên Uy Quân Hác Kiến Đường.”
Lâm Thần Nguyên hừ nói: “Hác Kiến Đường là Gia Tướng Thống Lĩnh Thái Tử phủ, Lâm Văn Tuấn bừa bãi xếp thân tín vào, đúng là ngay cả bản mặt cũng không để ý.”
Giải tán Thiên Uy Quân có một nguyên nhân đó là để Gia Tướng nhà mình thượng vị, kết hợp lôi kéo và bồi dưỡng tướng lãnh cho mình.