← Quay lại trang sách

Chương 899 Phong thưởng (2)

Ở bên cạnh, Kim Thư Văn nói: “Lâm Văn Tuấn này cũng là nóng nảy, đến Lưu Kim cứ điểm đã lâu nhưng chậm chạp đánh không ra cục diện gì. Hồng Thiên Chú thoạt nhìn già nua không chịu nổi, kỳ thật rất quỷ. Các Tướng quân trên sa trường đều chiến đấu thành quen, vào sống ra chết trong một thời gian dài, chỉ dựa vào thân phận chấn không được. Chỉ có người tài như tiên sinh mới có thể làm cho các Tướng quân này chịu phục.”

Tô Trầm: “Cho nên Thái Tử nhìn ta không vừa mắt.”

Lâm Thần Nguyên: “Nhưng cũng không chỉ như vậy, áp lực đến từ phía sau cũng rất lớn.”

Tô Trầm hiểu ý: “Các quý tộc không thích nghiên cứu của ta và đạo sư, không biết Minh Vương điện hạ...”

Lâm Thần Nguyên cười: “Một ngàn năm lâu lắm, ta chỉ tranh nay mai.”

Tô Trầm mang đến ảnh hưởng và biến hóa, nhất định là dài lâu.

Các quý tộc nghĩ như thế nào đối với Lâm Thần Nguyên mà nói là không quan trọng, quan trọng là hiện tại.

Cho nên đối với hắn, nghiên cứu của Tô Trầm không phải vấn đề lớn.

Nhưng việc này không có nghĩa là hắn nhất định sẽ ủng hộ.

Lâm Thần Nguyên nói: “Đương nhiên, nếu Tô tiên sinh có thể vì ta mà mở một mặt lưới, Tiểu Vương sẽ càng thêm cảm kích.”

Lâm Thần Nguyên cũng cần sự ủng hộ của quý tộc.

Mà chỉ cần là quý tộc thì cơ bản không hy vọng Tô Trầm tiếp tục nghiên cứu.

Đối với Lâm Thần Nguyên mà nói, nếu hắn có thể làm chuyện Lâm Văn Tuấn không làm đến, vậy thì mọi người sẽ nghĩ thế nào, sẽ có cái nhìn ra sao?

Tin tưởng rất nhiều người đều cho rằng Lâm Văn Tuấn không bằng Lâm Thần Nguyên.

Đúng vậy, đây mới là nguyên nhân chân chính mà Lâm Thần Nguyên coi trọng Tô Trầm.

Ở trên điểm này, Lâm Thần Nguyên kỳ thật giống Lâm Văn Tuấn. Chẳng qua mục đích giống nhau, nhưng thủ đoạn đạt được mục đích thì khác nhau. Lâm Văn Tuấn không muốn trả phí tổn cao, đối với hắn, đối thủ hoặc là nghe lời, hoặc là đi chết, không cần trả phí vô ích. Nhưng đối với Lâm Thần Nguyên mà nói, thầy trò Tô Trầm không chỉ là quân cờ để mình mượn sức quý tộc, còn là lợi thế đả kích Lâm Văn Tuấn, cho nên Tô Trầm còn sống là còn có ý nghĩa. Mà Tô Trầm mang đến cho Lâm Thần Nguyên sự tin tưởng, chỉ ra rằng điểm ấy không phải không thể làm, khiến cho Lâm Thần Nguyên hưng phấn không thôi. Vì thế hắn nguyện ý trả giá vượt dự kiến.

Thời khắc này Lâm Thần Nguyên dứt lời, vung tay lên, có thủ hạ nâng một cái rương, trong rương tất cả đều là nguyên thạch và tài liệu trân quý.

Tô Trầm nhìn cũng không nhìn một lần.

Minh Vương ngươi lại có tiền, nhưng có thể nhiều hơn ta sao?

Tô Trầm rất chướng mắt cướp đoạt tài phú Bạo tộc và Thú tộc, tài phú của hắn hiện tại cho dù là quốc khố của Long Tang nhắm chừng khi so sánh đều kém hơn.

Cự phú hàng tỉ không có khả năng để ý mấy cái lì xì vạn nguyên.

Cho nên Tô Trầm lắc đầu: “Đa tạ ý tốt của Minh Vương, nhưng Tô Trầm không cần...”

Lâm Thần Nguyên ngạc nhiên: “Trong thư Tô tiên sinh...”

Tô Trầm cười nói: “Ta không muốn đổi ý, nhưng lễ vật này ta không cần.”

Lâm Thần Nguyên có chút hiểu ra: “Đúng rồi, Tô tiên sinh bán ra tâm pháp, phú giáp thiên hạ, lễ mọn này tự nhiên không đáng nhắc tới, nhưng đây là tâm ý của Tiểu Vương, thỉnh tiên sinh hãy nhận. Về phần tiên sinh có nhu cầu ỳ, cứ nói, chỉ cần Tiểu Vương làm được thì nhất định tận lực làm cho tiên sinh.”

Lâm Thần Nguyên nói như vậy nếu Tô Trầm không thu thì có vẻ xem thường đối phương, liền nhận lễ vật, lúc này mới nói: “Ta đúng là có chút nhu cầu, muốn thỉnh Minh Vương hỗ trợ. Nếu Minh Vương đồng ý, Tô Trầm nguyện hứa hẹn, sau này cho dù nghiên cứu ra phương pháp vô huyết trùng kích, cũng tuyệt không công khai ở Mộng Thế Giới với cái giá thấp, mà sẽ lấy truyền thừa chi đạo, cẩn thận chọn lựa.”

Tô Trầm cũng không có đáp ứng là sẽ không nghiên cứu, đó là chuyện không thể nào.

Nhưng mà hắn đồng ý không làm nghiên cứu như dĩ vãng đã là hạ giá rất thấp rồi.

Có lẽ các quý tộc không đủ hài lòng nhưng không thể không thừa nhận việc này đúng là tốt hơn trước kia nhiều lắm.

Phải biết rằng các quý tộc sở dĩ phản đối Tô Trầm không phải vì nghiên cứu của hắn mà là vì hắn tùy ý công khai, khiến cho người người đều có thể tu luyện, qua đó khiến cho giá trị của huyết mạch hạ xuống, quý tộc thân phận không quý nữa. Nếu là ngươi nghiên cứu ra thành quả rồi giữ nó như vàng không tùy ý truyền ra ngoài, vậy thì giống với trên thế gian này xuất hiện thêm một tên quý tộc mà thôi, sẽ không lan ra đến ngàn vạn người, tự nhiên không gây họa cho thân phận các quý tộc, mọi người sẽ dễ tiếp nhận hơn rất nhiều.

Dù sao trước Tô Trầm cũng từng có người thành công nghiên cứu ra pháp môn vô huyết trùng kích Phí Huyết, nhưng bởi vì hạn chế chặt chễ vẫn không có truyền lưu ra ngoài, cho nên không dẫn tới cừu hận gì. Cách làm củ Tô Trầm tương đương với quay về “Chính đạo”, mọi người dễ tiếp nhận hơn rất nhiều.

Đương nhiên, nếu bọn họ biết “Truyền thừa chi đạo” là như là cái truyền thừa chi đạo như thế nào thì bọn họ sẽ có suy nghĩ khác.

Nhưng ít ra hiện tại hứa hẹn của Tô Trầm có thể nói là liều thuốc cường hiệu, đánh vào trong lòng Lâm Thần Nguyên.

Thời khắc này nghe được lời của Tô Trầm, Lâm Thần Nguyên cười ha ha: “Tốt, tốt, chỉ cần Tô tiên sinh chịu làm ra hứa hẹn này, thì điều kiện gì Tiếu Vương đều đáp ứng ngươi.”

Hắn ngay cả “điều kiện gì điều đáp ứng” lời này đều nói ra, có thể thấy được hắn coi trọng hứa hẹn của Tô Trầm đến thế nào.

Tô Trầm mỉm cười: “Thật ra ta muốn rất đơn giản... Ta muốn Vạn Kiếm Sơn.”

Vạn Kiếm Sơn thuộc phía Nam Long Tang, nằm ở nơi giao nhau giữa ba quốc gia Liêu Nghiệp, Không Sơn và Long Tang.

Vạn Kiếm Sơn đất đai rộng lớn, trong đó hầu hết nằm ở cảnh nội Long Tang, còn có một phần nhỏ nằm ở cảnh nội Liêu Nghiệp và Không Sơn, xem như là bức tường biên giới tự nhiên của ba quốc gia, bởi vì trung tâm nơi này núi cao như rừng, ngọn núi cao ngất như kiếm đâm thương khung, cho nên được gọi là Vạn Kiếm Sơn.

Ai cũng không nghĩ tới Tô Trầm muốn thế mà sẽ là Vạn Kiếm Sơn.

Khi nghe được yêu cầu của Tô Trầm, Lâm Thần Nguyên cũng choáng váng.

Vạn Kiếm Sơn đáng giá không?

Đương nhiên đáng giá, tốt xấu gì cũng là một vùng đại sơn kéo dài vạn dặm.

Vạn Kiếm Sơn không đáng giá sao? Cũng không đáng giá.

Địa phương tuy rộng lớn, nhưng tài nguyên không có gì hay, dân chúng càng thiếu, nhiều nhất trái lại là yêu thú. Thật muốn bắt đám yêu thú này lên để tính thì là một bút tài phú, nhưng mà để đạt được tài phú này cần tiêu hao nhân lực, vật lực không ít, nghĩ về phương diện mua bán, không có lời!

Nhưng cố tình Tô Trầm lại chọn nơi này.

Hắn muốn nơi này làm gì?

Lâm Thần Nguyên nghĩ không ra.

Vấn đề của Vạn Kiếm Sơn căn bản không phải tiền mà là vấn đề quyền lợi.

Tô Trầm muốn sơn, nói đúng hơn là muốn biến tòa sơn hoa này thành tư địa, thành nhà của hắn.

Lãnh địa tư nhân!

Vấn đề này liền nghiêm trọng.

Đây nhưng là một vùng đại sơn, dù cho cằn cỗi cùng là một mảnh thổ địa ngàn vạn dặm, cho dù không khai phá thì cũng là quốc thổ Long Tang, quý tộc nhà ai có nhiều đất như vậy a!