Chương 900 Nghông cuồng
Cái này nếu như có chút dã tâm thì chỉ một mảnh núi thôi đã đủ làm một tiểu sơn quốc rồi.
Tô Trầm ngươi muốn một nơi như vậy làm gì?
Tô Trầm trực tiếp trả lời: “Khai tông, lập phái, phát dương truyền thừa!”
Lâm Thần Nguyên lập tức nhớ tới câu mà Tô Trầm vừa mới nói, hắn có chút hiểu ra: “Ngươi muốn khai tông lập phủ, thu môn nhân đệ tử ở đây?”
“Phải!”
Biết được ý tưởng của Tô Trầm, Lâm Thần Nguyên lập tức thở nhẹ ra.
Không thể trách Lâm Thần Nguyên nghĩ đơn giản đến như vậy.
Hiện tại thất quốc cũng có môn phái tồn tại, nhưng dưới chế độ huyết mạch, môn phái truyền thừa gầy yếu vô cùng, hầu hết các môn phái đều trà trộn trong các phố phường làm cho hắc bang, ngẫu nhiên có một hai cái nằm trong thâm sơn rừng già, cũng không người hỏi thăm.
Dưới loại tình huống này, mọi người tất nhiên xem nhẹ môn phái.
Giống như buôn bán cải cách trước khi phát triển rầm rộ thì buôn bán truyền thống tuyệt đối sẽ không tin buôn bán cải cách sẽ có lực lượng mang tính đảo điên gì cả. Rất nhiều cự thú trước khi lớn mạnh, chưa lộ ra răng nanh dữ tợn đều không hấp dẫn sự chú ý của người ta.
Tô Trầm muốn Vạn Kiếm Sơn để khai tông lập phủ?
Tất nhiên là được.
Chỉ là muốn diện tích hơi nhiều, nhưng lấy công huân Tô Trầm lập xuống trước kia, còn có mình ở bên cạnh quay vòng, tin rằng phụ vương nhất định đồng ý.
Quan trọng nhất là, bản thân việc này cùng “Phương thức truyền thừa” mà Tô Trầm đáp ứng có mối liên hệ trực tiếp với nhau, ngay cả những đại quý tộc kia sẽ đồng ý. Nếu không đồng ý, chẳng phải là ép Tô Trầm nếu sau này có thu hoạch gì thì sẽ tiếp tục đem đi bán ở Mộng Thế Giới?
Người ta đã cho bậc thang, vậy bên này khẳng định phải hạ xuống, đạo lý này ai đều biết.
“Chuyện này ta nhất định giúp ngươi nói tốt, có điều Vạn Kiếm Sơn còn liên quan đến Liêu Nghiệp, Không Sơn hai quốc...”
“Toàn bộ, ta đều muốn!” Tô Trầm chém đinh chặt sắt nói.
Nếu không cho các ngươi thêm chút khó khăn, thì bọn họ sẽ tưởng rằng mình dễ mua.
Bởi vì kẻ thù là ở bên ngoài, nên giữa thất quốc vẫn có tính hòa hợp, chuyện Vạn Kiếm Sơn không phải không thể đàm, dù sao thế giới hiện tại còn chưa có khái niệm “Một tấc đất cũng không thể cho”, đối mặt hoang địa rộng lớn, dùng nó để đổi tài nguyên hay là cường giả huyết mạch vì mình hiệu triệu là một chuyện rất thông thường. Bằng không chế độ lĩnh chủ chia sơn làm cách nào vận hành lên? Thế giới này không có lĩnh chủ chia sơn, nhưng dưới tình huống năng lực khống chế có hạn, thì làm ra một quyết định nhượng bộ hợp lý đối với một phần lãnh thổ biên giới không quan trọng là không thành vấn đề.
Đương nhiên, không thành vấn đề này chỉ là trên phương diện quốc gia, nếu Tô Trầm đi nói thì vấn đề tựu lớn.
Mặc kệ nói như thế nào, nan đề đã cấp ra ngoài, còn lại liền nhìn Lâm Thần Nguyên sẽ giải quyết thế nào.
Vào buổi tối cùng ngày, Lâm Thần Nguyên chuẩn bị một buổi tiệc tối phong phú cho Tô Trầm, ở giữa tự nhiên không thể thiếu một ít đại nhân vật.
“Tô tiên sinh. Vị này là Đại Tự Không Quách Tư Dương.”
Theo một vị lão nhân cao to đi tới, Lâm Thần Nguyên ở bên cạnh giới thiệu.
Tối nay Lâm Thần Nguyên làm chủ, Tô Trầm là khách chủ, Lâm Thần Nguyên lại tự mình bồi người, giới thiệu từng người cho hắn.
“Ra mắt Quách Tư Không.” Tô Trầm rất lễ phép cúi đầu chào.
Vị lão nhân trước mặt này cũng từng là một trong rất nhiều đại quý tộc chủ lực đối phó Tô Trầm, càng là thúc đẩy Lâm Văn Tuấn nhậm chủ tại Lưu Kim cứ điểm, mà hiện tại lại xuất hiện ở nơi này.
Quả nhiên, Tô Trầm chọn phe, khiến cho tình thế trong nước xuất hiện biến hóa vi diệu, một ít người thất vọng Lâm Văn Tuấn đã bắt đầu chuyển đổi mục tiêu ủng hộ.
Đương nhiên, hiện tại nói ủng hộ còn có chút sớm, cụ thể phải nhìn ở mặt sau.
Trên mặt Quách Tư Không nở rộ nụ cười hiền lành: “Tô công tử thiếu niên anh hùng, trí cứu Thiên Uy, lại nghiên cứu ra các loại thần công bí kỹ như là Dung Huyết Đồ Đằng, quả là tài cao a.”
Tô Trầm nói: “Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, tùy tiền mân mê khiến cho đại nhân chê cười.”
Quách Tư Dương híp mắt nói: “Tùy tiện mân mê cũng có thể mân mê ra rất nhiều thứ này thứ nọ, quả nhiên là hậu khinh khả úy. Chỉ là vẫn còn khá trẻ, có vài khía cạnh thiếu cân nhắc cũng là khó tránh khỏi.”
Tô Trầm: “Vậy thì thỉnh Đại Tư Không chỉ điểm.”
Quách Tư Dương nói: “Chỉ điểm thì không dám, chỉ là ta mấy năm nay đối nhân xử thế cũng có chút tâm đắc. Ngươi có biết, trong thiên hạ này quan trọng nhất là cái gì?”
“Không biết.”
“Là trật tự!” Quách Tư Dương nói: “Thiên hạ quan trọng trật tự. Nhân tộc ta sở dĩ làm nhân, là vì mọi sự đều có đầu nguồn, có pháp luật có thể dựa vào.”
Tô Trầm nghe rất chân thành.
Quách Tư Dương nói tiếp: “Trong trường hợp đó nếu như thiên hạ nhốn nháo, thì người sẽ có phân tranh, làm sao bảo đảm được trật tự? Việc này cần có giai cấp, có một phương thống trị, có một phương chấp hành, có một phương bị thống trị, giai cấp rõ ràng như thế, trật tự tự nhiên sẽ thành.”
Tô Trầm có chút hiểu ra: “Nói như vậy thì làm sao để phân chia giai cấp? Tất nhiên là hệ thống huyết mạch.”
Quách Tư Dương cười ha ha nói: “Nhìn đi, ngươi biết cơ mà. Pháp môn vô huyết khiến người người có thể tu hành, nhìn như lương pháp nhưng lại làm phiền trên dưới, khiến người không phân chia tôn ti, tất nhiên sẽ khiến cho giai cấp lộn xộn, người ở giai cấp thấp tùy thời có thể phạm thượng, trật tự không tồn tại tức thì quốc gia cũng không.”
Ý của Quách Tư Dương rất đơn giản, cũng là cách nói cũ rích, chính là chỉ rằng pháp môn vô huyết trùng kích một khi phổ biến, tất nhiên sẽ mang đến trùng kích toàn phương diện. Chẳng qua hắn không có nói trùng kích đối với quý tộc mà là quốc gia, là xuất phát từ góc độ của người thống trị, cho rằng việc này sẽ mang đến loạn cục cho quốc gia, bất lợi thống trị.
Từ điểm đó nói lên, cũng không sai.
Giống như Đan Ba sau khi có được phương pháp tu luyện của Bạo tộc thì sẽ có dã tâm và ý nghĩ khiêu chiến Liệt Diễm bộ lạc, những Nhân tộc ở giai cấp thấp kém khi được phương pháp tu luyện tất nhiên sẽ khiêu chiến giai cấp bậc cao, kể từ đó liền khó tránh khỏi kết quả nhốn nháo. Nghe nói hiện tại trong cảnh nội Nhân tộc đã không thiếu cục diện giai cấp thấp kém náo loạn, trong đó không thiếu người học qua pháp môn trùng kích của Tô Trầm mà hướng về bên trên khởi xướng khiêu chiến. Cũng may pháp môn trùng kích của Tô Trầm trước mắt chỉ tới cấp độ Khai Dương, vẫn như cũ là cực hạn của giai cấp thấp kém, đối với các đại quý tộc vẫn chưa có ảnh hưởng gì, nhưng đầu mối thì đã lộ.
Hết thảy những trở ngại khi sinh ra đều cần một lý do minh bạch.
Tựa như máy móc xuất hiện sẽ làm công nhân thất nghiệp, pháp môn tu luyện mới cũng sẽ tạo thành trùng kích đối với xã hội, không có trăm phần trăm chỗ tốt, phía sau bất kỳ sự vật vĩ đại nào đều khó tránh khỏi sự ảnh hưởng của mặt trái.
Pháp môn vô huyết trùng kích cũng không ngoại lệ.
Theo lời Quách Tư Dương, thật sự tồn tại ảnh hưởng của mặt trái.