Chương 901 Trần ai lạc định (1)
Nói hắn tìm cái cớ cho cách làm của các quý tộc cũng được, nói hắn kỳ thật ánh mắt rất thiển cận cũng thế, tóm lại, thời khắc này hắn nói ra câu này, là ngôn từ chuẩn xác, tràn ngập khí tiết đại nghĩa dân tộc.
Đây cũng là phẩm chất mà mỗi một tên đại nhân vật phải có - Mặc kệ ngươi có phải thật sự lo dân lo quốc hay không, tối thiểu hãy biểu diễn ra đi.
Nếu Tô Trầm là cái loại tiểu tử mao đầu trẻ tuổi xúc động tất nhiên sẽ chống đối Quách Tư Dương vài câu, giảng giải ý nghĩa của pháp môn vô huyết trùng kích đối với tương lai Nhân tộc.
Nhưng hắn không phải.
Hắn biết rõ kỳ thật không có chuyện gì để mà nói với loại người này cả.
Bọn họ thật sự hiểu cũng được, giả bộ hiểu cũng thế, cái mông của bọn hắn đã chú định không thể dùng đạo lý để thuyết phục mọi người rồi.
Ngươi vĩnh viễn không thể kêu tỉnh một người giả bộ ngủ.
Cho nên Tô Trầm không giải thích cái gì, chỉ gật đầu xưng phải.
Quách Tư Dương thấy hắn như vậy, cười ha ha vuốt râu, rất có khoái chí trẻ nhỏ dễ dạy.
Những người khác cũng theo lại, nâng lên những lời nịnh hót không có giá trị.
Vì thế Tô Trầm phát hiện, giao tiếp cùng các đại nhân vật kỳ thật rất đơn giản.
Mặc kệ bọn họ nói cái gì, ngươi gật đầu nói “Vâng” “Đúng thế” là được.
Nếu là nghe hết những câu trên, lại thêm vào những năng lực đặc biệt của mình, như Tô Trầm hiện tại, thì thuộc về loại người vừa biết làm người, vừa biết làm việc.
Chỉ cần không kích động thì trà trộn vào rất dễ.
Đương nhiên, rất dễ dàng này chỉ là ở cái nhìn của Tô Trầm. Lại không biết đối với những người khác mà nói, để có thể làm được như hắn, khống chế điều độ, tự tin mà không tự phụ, có tài mà không cậy tài, cũng là muôn vàn khó khăn, chớ nói chi còn muốn những phẩm chất hiếm thấy khác.
Nói tóm lại, đây là một lần yến hội cực kỳ thành công, so với dự đoán của Tô Trầm, càng thuận lợi hơn trong việc xâm nhập vào giới quý tộc.
Chỉ có thể nói là khi hắn đẩy ra phiến cửa số đối với thế giới, thì thế giới đã vì hắn mở ra một cánh cửa.
Đêm hôm đó, tin tức tương tự cũng rơi vào trong tay Lưu Kim cứ điểm.
Nhìn tin tức truyền đến, Lâm Văn Tuấn tức giận đến cả người run lên.
“Khốn kiếp! Tại sao lại như vậy? Tô Trầm vậy mà đáp ứng rồi, hắn vậy mà đáp ứng không thông qua Mộng Thế Giới để truyền bá bí pháp sẽ nghiên cứu ra sau này, sửa nó thành phương thức truyền thừa. Tại sao? Vì sao hắn không hướng ta mở miệng nói ra điều kiện này, ta ép hắn như vậy, hắn vậy mà...”
Khâu Thanh Trí thở dài: “Người này quật cường hơn chúng ta tưởng tượng. Hắn tuy không kiêu ngạo, nhưng có ngông cuồng!”
Đối mặt Quách Tư Dương nói ẩu nói tả, Tô Trầm không kiêu ngạo đi tranh cãi. Nhưng mà đối mạt Lâm Văn Tuấn từng bước ép sát, Tô Trầm lại biểu hiện ra một bước không nhường.
Hắn có thể không tranh khí nhất thời, nhưng tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước đối thủ của mình, tuyệt đối không để ai hại đạo sư của hắn, hại mấy ngàn quan binh Thiên Uy Quân phải cúi đầu.
Đây là sự ngông cuồng của hắn.
Lâm Văn Tuấn sai ở chỗ ngay từ lúc đầu hắn đã đặt mình ở thế đối lập với Tô Trầm, nếu hắn có thể sớm đổi một phương thức khác thì tình huống xác thực không đến nỗi này.
Đáng tiếc hiện tại hắn biết nhưng đã chậm rồi.
Thiên Thủ Điện.
Nơi này là đại điện nghị chính của Long Tang Quốc.
Sở dĩ gọi là Thiên Thủ, thứ nhất là vì Long Ngô huyết mạch có tên gọi là Thiên Thủ, thứ hai là đại biểu cho người ngồi ở trong điện này, phải đối mặt với vô số chính sự, tựa như ngàn mắt ngàn tay xử trí, ám chỉ Quốc Chủ là bận rộn chi chủ chứ không phải hưởng thụ chi chủ.
Lâm Mộng Trạch cũng xác thực được cho là một vị chi chủ cần mẫn. Nghe nói hắn mỗi ngày vào giờ Dần trở liền lên điện, xử lý chính sự xong thường là đến giờ Tý rồi mới ngủ.
Trong việc này có bao nhiêu khuếch đại, bao nhiêu việc không rõ ràng, nhưng tối thiểu trên chuyện xử lý chính sự, hắn xác thực cần mẫn.
Hôm nay là ngày lên điện diện thánh.
Từ sáng sớm Tô Trầm đã bị kéo dậy, nói là trước trời sáng tỏ phải đến hoàng cung, chờ được triệu kiến.
Một lần chớ chính là mấy canh giờ.
Thẳng đến khi trời gần chính Ngọ, rốt cuộc có quan viên đến, tuyên Tô Trầm nhập điện yết kiến.
Vào điện, đi vào bên trong rồi đứng ở giữa điện, Tô Trầm rốt cuộc gặp được Lâm Mộng Trạch, tồn tại tối cao của Long Tang Quốc này.
Lâm Mộng Trạch tuy đã già nua, nhưng thoạt nhìn chỉ là một trung niên, Hoang thú huyết mạch đúng là cường đại, chỉ là ở xa xa nhìn một cái, Tô Trầm đã có thể cảm thấy một cổ uy áp cường đại. Uy áp này không kém Phi Sắc Chi Tâm chút nào, thậm chí có khi còn hơn. Chỉ là trong nháy mắt, Tô Trầm đã biết được, luận về thực lực chân thật, Lâm Mộng Trạch tuyệt đối còn ở bên trên Phi Sắc Chi Tâm.
“Tô Trầm ra mắt bệ hạ!”
Thời khắc này Tô Trầm hướng Lâm Mộng Trạch làm lễ.
“Miễn lễ.” Lâm Mộng Trạch mỉm cười nói: “Hay cho một tên tiểu tử tuấn tú, ai có thể ngờ đến, làm ra đại sự kinh thiên địa vĩ lại là một người tuổi trẻ đâu.”
Không cố tình làm ra vẻ uy nghiêm, Lâm Mộng Trạch nói chuyện khá hiền hòa.
Lâm Mộng Trạch nói: “Nhưng so sánh với công lao ngươi cứu Thiên Uy Quân trở về, trẫm càng bội phục bí pháp vô huyết trùng kích của ngươi, hơn nữa không giữ làm của riêng, ngực mang chí lớn vì thiên hạ.”
Nghiêm khắc mà nói, Hoàng tộc cũng là huyết mạch quý tộc, nếu phương pháp tu hành của Tô Trầm phổ biến thì đồng dạng sẽ uy hiếp đến địa vị Hoàng tộc. Nhưng ý nghĩa của Lâm Mộng Trạch rõ ràng khác nhau, đó là ôm thái độ ủng hộ. Tô Trầm không biết hắn đang cố ý làm vẻ hay là tâm hoài thiên hạ hoặc là mang tự tin Hoanh thú huyết mạch độc nhất vô nhị, khó mà vượt qua, nhưng nếu hắn đã nói như vậy, Tô Trầm chỉ có thể thuận thế mà nói: “Bệ hạ tán dương, thần hạ xấu hổ. Kỳ thật thần hạ cũng là có tư tâm, đó là muốn dùng thứ này kiếm chút tài nguyên. Đối với thần hạ mà nói, có thể an an tâm tâm làm nghiên cứu là chuyện vui vẻ nhất, về phần tương lai có thể làm được trình độ nào thì không quan trọng.”
“Đây là nguyên nhân ngươi muốn Vạn Kiếm Sơn sao?” Lâm Mộng Trạch hỏi.
“Phải! Có một khối lãnh địa thuộc về mình, an tâm làm nghiên cứu của mình, lại thu mấy tên đệ tử phát dương quang đại, để hậu nhân có thể biết được chút thanh danh của mình là đã đủ dư nguyện.” Tô Trầm trả lời.
Giấc mộng như vậy, thoạt nghe đơn giản, kỳ thật vĩ đại thâm xa, lại không chạm đến giới hạn của Hoàng đế.
Lâm Mộng Trạch nghe vậy liên tục gật đầu: “Tốt lắm. Nếu đã vậy, Vạn Kiếm Sơn có thể cho ngươi. Nhưng phần nằm trong cảnh nội Liêu Nghiệp và Không Sơn trẫm không thể dễ mà gật đầu, phải cần hai nước đồng ý giao ra, nếu không sẽ khai chiến. Mà chuyện quốc gia đại sự như vậy, không thể giải quyết trong vài ngày, nếu thật quyết định, nhanh thì mấy năm, lâu là mấy chục năm, thậm chí cuối cùng thất bại cũng chưa biết chừng.”
“Như vậy thì...” Tô Trầm lên tiếng, trên mặt lộ ra thất vọng dày đặc.
Lâm Mộng Trạch thấy hắn như vậy, nói: “Nhất thiết phải có được toàn bộ Vạn Kiếm Sơn sao?”
Tô Trầm trả lời: “Ta định làm chút cải tạo với Vạn Kiếm Sơn, khiến cho nó phù hợp với nghiên cứu của ta. Nếu Vạn Kiếm Sơn quyền hạn không rõ ràng, chỉ sợ lúc đó sẽ có khúc mắc nơi biên giới, đổi lại sẽ gặp chuyện không may.”