← Quay lại trang sách

Chương 902 Trần ai lạc định (2)

Ý của Tô Trầm không phải không có lý, trước kia Vạn Kiếm Sơn là núi hoang, sau khi biên giới được vẽ ra, thì cho dù thật có người quá cảnh cũng không phải chuyện gì to tác, không ai quản mà cũng không ai hỏi.

Hiện tại về tay Tô Trầm, khẳng định không thể để cho khắp nơi tùy ý ra vào, cho nên nếu như quyền hạn không rõ ràng thì rất dễ xảy ra vấn đề.

Lâm Mộng Trạch nói: “Trẫm có thể phái người...”

Lời này còn chưa dứt lời Lâm Mộng Trạch liền ngưng lại.

Nếu đã biến nó thành lãnh địa tư nhân, lại phái quân đóng quân ở đó thì giống như là Long Tang đang rắp tâm bất lương vậy.

Quả nhiên Tô Trầm nói: “Hạ thần vẫn hy vọng mình đến thủ.”

Nói xong hắn nhìn thoáng qua Lâm Thần Nguyên.

Quả nhiên Lâm Thần Nguyên đứng ra nói: “Phụ hoàng, nhi thần có chủ ý này.”

Lâm Mộng Trạch nói: “Nói.”

Lâm Thần Nguyên nói: “Tô Trầm trí cứu Thiên Uy Quân, lập xuống công lao bất thế. Nhưng đáng tiếc Thiên Uy Quân vừa trở về Lưu Kim cứ kiểm đã bị đại ca giải tán.”

Trong mắt Lâm Mộng Trạch chợt lóe sáng: “Có loại chuyện này?”

Chuyện này hắn thật không biết.

Lâm Thần Nguyên nói: “Vâng, Thiên Uy Quân bị giải tán phân chia các nơi, Tân Thiên Uy Quân trùng kiến, do Hác Kiến Đường quản lý.”

Lâm Mộng Trạch vỗ tay ghế: “Vớ vẩn!”

Lâm Thần Nguyên kỳ thật đang mượn chuyện của Tô Trầm để công khai cáo trạng, nhưng thời cơ xảo diệu, cáo rất hợp lý, lại có nhân chứng thì ngoại nhân sẽ không thể nói cái gì được.

Lâm Mộng Trạch mắng: “Hồng Thiên Chú cứ mặc hắn bài trừ đối thủ, bồi dưỡng thân tín sao?”

Hắn ngay cả bài trừ đối thủ, bồi dưỡng thân tín câu này đều nói ra được, có thể thấy được sự tức giận ở trong lòng.

Lâm Thần Nguyên nói: “Thiên Uy Quân giãy dụa cầu sinh ở lãnh địa Bạo tộc hơn một năm, từ lâu luyện thành tinh binh bách chiến, liền phế đi như vậy, đáng tiếc. Nếu đại ca không muốn, không bằng giao cho Tô tiên sinh đi.”

Lâm Mộng Trạch nhìn nhi tử: “Ý ngươi là, giao Thiên Uy Quân cho Tô Trầm?”

Ánh mắt của hắn âm u, đại biểu hắn không thích chủ ý này chút nào.

Tám ngàn lão binh cũng không phải là chiến lực thấp kém, đó là có thể cường ngạnh chạm mặt với một vị Yêu Hoàng. Cho ngươi thổ địa còn không tính, còn muốn cấp binh, đây là tự mình cấp cơ hội cho đối phương kiến quốc sao?

Lâm Thần Nguyên không nhanh không chậm nói: “Thuận tiện giao đám châu chấu này cho bọn hắn xử lý luôn.”

Ánh mắt Lâm Mộng Trạch lập tức dịu xuống: “Châu chấu? Ồ, như vậy thì có thể suy nghĩ.”

Cái gọi châu chấu, chính là Vũ tộc ở Liêu Nghiệp.

Các đại quốc tuy có đối thủ chính của mình, nhưng tránh không được có đối thủ phụ. Quốc gia rối ren phức tạp không tránh khỏi biết nhiều kẻ địch.

Đối với Long Tang, đại địch thứ nhất của bọn họ là Bạo tộc, đại địch thứ hai là Thú tộc, nhưng ở mặt Tây Nam, cũng có một khối u, đó là Vũ tộc quá cảnh Liêu Nghiệp.

Thân thể Vũ tộc không mạnh mẽ, nhưng vì trời sinh hai cánh cho nên dù là Bạo tộc cấp thấp nhất đều có thể phi hành, cho nên hành động linh hoạt, bắt giết không dễ, ở trong mắt người Long Tang chính là một đám châu chấu, danh xưng côn trùng.

Tuy là châu chấu, nhưng hàng năm đều vì bọn họ mà tiêu hao tài nguyên và nhân lực nhất định, khiến ch người ta phiền không thôi.

Nếu có người có thể giúp ngăn chặn nạn này lại, thì đó là một lựa chọn không tệ.

Lâm Mộng Trạch nhìn Tô Trầm: “Tô Trầm, Thiên Uy Quân tám ngàn binh với ngươi từ lâu là sinh tử chi giao, nếu trẫm giao bọn họ cho ngươi...”

Tô Trầm lập tức lớn tiếng nói: “Tạ bệ hạ ân điển, thần hạ nguyện nhận điều kiện này!”

“Nhưng mà ngươi phải giúp trẫm phòng thủ bầu trời biên giới Tây Nam, trẫm không muốn nghe tin đám châu chấu này ra vào cảnh nội làm loạn nữa.”

“Nhất định vì bệ hạ phòng thủ Tây Nam, hoàn trả một mảnh trời xanh cho Tây Nam!” Tô Trầm lớn tiếng trả lời.

Giờ khắc này, hết thảy kết thúc, Tô Trầm và Lâm Thần Nguyên đồng thời cảm thấy nhẹ nhõm ở trong lòng.

Đúng vậy, đây mới là mục đích thật sự của Tô Trầm.

Lấy tiến làm lùi, dùng một phần Vạn Kiếm Sơn ở trong cảnh nội Long Tang đổi lấy Thiên Uy Quân quay về, đây là một vụ mua bán có lời. Mà đối với Lâm Thần Nguyên, làm vậy chẳng những mượn sức cựu quý tộc, còn hung hăng tố cáo tội trạng của Lâm Văn Tuấn, đả kích khí thế của hắn, đồng dạng đạt được đền bù mà mình mong muốn.

Thái tử chi tranh, hung hiểm vô cùng, một khi thất bại chính là kết cục tan xương nát thịt.

Lâm Thần Nguyên biết rõ điểm này, từ rất nhiều năm trước đã biết mình không có đường lui, chỉ có thể mượn sức tất cả những lực lượng có thể mượn được.

Mà lúc này đây, thắng lợi lại một lần nữa nghiêng về phía hắn.

Hơn nữa là nghiêng một khối lớn.

Bởi vì ngay sau đó, hắn nghe được Lâm Mộng Trạch nói: “Xem ra thái tử vẫn còn trẻ một chút, làm việc có chút xúc động, thiếu thủ đoạn mượt mà. Cũng được, để hắn cởi chức phó soái Diệt Bạo Quân Đoàn này, chuyển đi làm Quân chủ Bắc Bình Tam Quân đi.”

Từ phó soái quân đoàn chủ lực điều nhiệm thành quân chủ quân phổ thông, giáng chức như thế này có thể nói là rất có lực, qua đó có thể thấy được sự bất mãn của Lâm Mộng Trạch đối với Lâm Văn Tuấn.

Loại bất mãn này đương nhiên không chỉ vì một chuyện này, mấy trăm năm qua vô số lần tranh đấu gay gắt, sa vào nước bẩn, thải tử ở trong mắt Lâm Mộng Trạch đã sớm không chịu nổi.

Đây cũng là kết quả tất nhiên của cung đình chi tranh, thậm chí Lâm Mộng Trạch cũng biết đây là hai nhi tử đang đấu nhau.

Nhưng thì sao?

Đây vốn là thái độ bình thường của quan gia!

Nếu muốn làm vị hoàng đế tốt, ngồi vững vị trí, quản tốt thiên hạ thì phải có kinh nghiệm chiến trnah, có năng lực thống trị, có tâm lý chuẩn bị phòng bị đối thủ. Không có này, có tư cách gì làm hoàng đế?

Cho nên sai lầm chính là sai lầm, thất bại chính là thất bại, không giảng lý do.

Giống như lần này, phải, là Lâm Thần Nguyên mượn cơ hội công kích, nhưng ngươi cho rằng lão tử nhìn không ra?

Nhưng thì sao?

Chuyện này rõ ràng là ngươi làm sai, làm hỏng, mà Lâm Thần Nguyên thì thu xếp sự tình ổn thỏa, mượn sức Tô Trầm ổn định nội bộ, bình ổn quân phẫn, lão tử không phạt ngươi, lẽ nào đi phạt Lâm Thần Nguyên?

Lâm Mộng Trạch thật sự thanh tỉnh, nhưng kết quả có thể sẽ không vì hắn thanh tỉnh mà thay đổi.

Muốn trách chỉ có thể trách ngươi ngu xuẩn bị đối thủ đánh bại.

Hiện tại không cách thân phận thái tử của ngươi đã là cho ngươi một cơ hội rồi.

Ban thưởng xong, Tô Trầm liền lui xuống.

Lâm Mộng Trạch ngày lo vạn kỵ, không có rảnh nói chuyện tào lao với Tô Trầm.

Tô Trầm từ đại điện lui ra, nhân tiện cùng quan viên đi lấy ấn thủ, phong văn, con dấu mấy vật này, tử giờ trở đi, hắn chính là chủ nhân Vạn Kiếm Sơn. Ngoại trừ cái đó, còn phải đi lãnh chức ngự lĩnh, phụ trách phòng ngự vùng Vạn Kiếm Sơn, coi như là một cái viên chức, nhưng không có thực quyền, bởi vì Vạn Kiếm Sơn là nơi hoang vu, ít ai lui tới, ngay cả quan binh cũng không.

Nhưng sau này liền khó mà nói.

Làm xong chuyện này Tô Trầm ở trong Trường Bàn Thành chờ tin tức.

Chờ tin tức của Thiên Uy Quân và Lâm Văn Tuấn.

Ba ngày sau, Tô Trầm được tin, Lâm Văn Tuấn bị mất chức rời đi Lưu Kim cứ điểm, ngày đó Hướng Duệ được phóng thích, Thạch Khai Hoang cũng từ trong giam lỏng đi ra cửa phòng.

Bảy ngày sau, một tòa tiểu huyện thành cách Trường Bàn Thành bảy mươi dặm, một đội ngũ tám ngàn người xuất hiện ở trong này.

Tô Trầm nhìn bọn họ, mỉm cười nói:

“Hoan nghênh trở về, Thiên Uy Quân!”