Chương 903 Bình Sơn Trấn
Hàng năm vào cuối mùa xuân là ngày náo nhiệt nhất ở Bình Sơn Trấn.
Lúc này hung thú dần hoạt động thường xuyên hơn, chính là mùa săn bắn tuyệt vời nhất, những thợ săn ở phụ cận sẽ kết thành đội tiến vào vùng núi bắt đầu kiếp sống săn bắn kéo dài đến mấy tháng của bọn họ.
Mà Bình Sơn Trấn, chính là địa phương cung cấp tất cả nhu cầu sinh hoạt cần thiết cho những thợ săn này, bọn họ bán ra vật phẩm sinh hoạt, đồng thời thu mua các loại da thú, xương thú, thịt thú do những thợ săn vất vả kiếm được.
Nếu vận khí tốt thì có thể săn được hung thú thượng phẩm, vậy thì cả năm không cần sầu. Đương nhiên, vì bảo đảm an toàn, những đội thợ săn dám vào núi đều lấy tiêu chuẩn là có thể liệp sát hung thú thượng phẩm.
Nếu vận khí không tốt, gặp yêu thú, vậy thì tự cầu phúc đi.
Hàng năm thợ săn vào núi có một bộ phận không trở về.
Bọn họ vĩnh viễn dừng chân trên phiến thổ địa kia, dùng thân thể của mình làm thành đồ ăn cho đàn thú - Đi săn đối phương, hoặc là bị đối phương săn.
Đó là một cuộc sống.
Hôm nay Điềm Nữu giống như thường lệ, tại giờ Ngọ đi vào tửu quán.
Trong tửu quán đã kín người hết chỗ.
Nhìn Điềm Nữu đi vào, một gã đại hán bưng chén rượu hô: “Ngươi lại tới chậm, Nữu nhi, nhìn xem đã là buổi chiều luôn rồi! Lúc nào ngươi cũng muộn!”
“Vậy thì sao? Chỗ này là gia gia của ta mở.” Điềm Nữu không khách khí trả lời, từ trong đám người đi qua.
Một bàn tay to đầy lông dài từ đằng sau sờ tới mông Điềm Nữu, ngay khi sắp sờ được, Điềm Nữu chợt uốn éo thân mình né tránh, đồng thời linh hoạt đưa tay cầm bầu rượu nện vào trên mặt chủ nhân bàn tay kia.
“Lúc nào ngươi cũng học xấu, Hà Lãng.” Điềm Nữu hừ nói: “Rượu tính tiền ngươi.”
“Ha ha ha ha!” Một trận cười to vang lên.
“Ta đã nói ngươi sờ không tới mộng của nàng mà.”
“Hà Lãng ngươi thua.”
“Mười tiền đồng của ta!”
Trong đám người liên tiếp vang lên tiếng thét to.
“Nhàm chán.” Điềm Nữu uốn éo vòng eo tránh ra, đám thợ săn sống nay không biết mai, chung quy thích chơi chút chuyện, tiết mục giống như vậy diễn ra hàng ngày, Điềm Nữu thấy nhưng không thể trách.
“Một ngày nào đó ta sẽ ấn ngươi lên trên giường.” Hán tử gọi là Hà Lãng nhìn vòng eo mảnh khảnh và bờ mông đẹp nóng bỏng của Điềm Nữu, liếm đầu lưỡi nói.
“Ngươi mơ đi! Thân thể của lão nương muốn bán thì phải bán giá cao, đồ mất dạy nhà ngươi mua không nổi.” Điềm Nữu đáp lại một tiếng không ngọt chút nào, trái lại còn rất cay.
Hỗn ở nơi này, không có chút hung ác không thể được.
Trong đám người lại vang lên một trận ồn ào.
Đột nhiên tiếng cười ngừng lại, không khí nháy mắt im lặng.
Đã sắp đi vào quầy, Điềm Nữu quay đầu nhìn lại.
Sau đó nàng nhìn thấy một người trẻ tuổi đang đứng ở cửa.
Đó là một người trẻ tuổi nhìn sơ qua thôi cũng có thể thấy hắn khác với những người ở nơi này, hắn mặc một kiện trường sam màu xanh, chất liệu chính là dệt từ loại vải cao cấp, sạch sẽ không nhiễm hạt bủi nhỏ nào, từng đường may đều tinh xảo đến thế. Gương mặt cũng là trắng tinh, anh tuấn, không mang theo chút khói lửa. So sánh với gương mặt này, một đống gương mặt đại thúc ở trong tửu quán tựa như lăn ra từ trong bùn đất, mà ngươi trẻ tuổi trước mặt là tinh tế như là búp bê.
Chính loại khí chất hoàn toàn khác nhau này khiến cho mọi người chú ý tới hắn, vì vậy mà đình chỉ tiếng động ồn ào.
Đương nhiên, ngay sau đó tạp âm lại dần dần nổi lên.
Người trẻ tuổi không để ý tới ánh mắt mọi người đi vào trước quầy, nhìn về phía Điềm Nữu.
“Xin hỏi, nơi này có bao nhiêu rượu?” Hắn nói.
Thanh âm có chút dễ nghe.
“A.” Điềm Nữu trì trệ một chút: “Một bầu năm mươi tiền, ừm, ngươi hỏi có bao nhiêu rượu?”
Điềm Nữu lúc này mới phản ứng lại vấn đề đối phương hỏi không phải giá mà là số lượng.
“Đúng vậy, ở chỗ ngươi có bao nhiêu rượu?” Người trẻ tuổi lập lại một chút.
Cách đó không xa một lão nhân đi tới, hắn là gia gia Điềm Nữu.
“Vị khách nhân này, ngài là muốn mua toàn bộ rượu ở chỗ này của ta sao?” Lão gia tử hỏi.
“Đúng vậy.”
“Một vò một lượng vàng.”
“Có bao nhiêu vò?”
“Mười vò.”
“Ta muốn hết.”
Người trẻ tuổi ném ra mười lượng vàng.
Lão gia tử nhìn thấy vàng ròng, mặt mày hớn hở tiếp nhận: “Thật là không có ý tứ, khách nhân, ta đột nhiên nhớ lại, tiếu điếm thật ra có tổng cộng ba mươi vò.”
“Được, ta đều muốn.” Người trẻ tuổi lại lấy ra hai mươi lượng vàng.
“Để ta đi lấy vò rượu cho ngươi.” Lão nhân kinh hoảng cầm lấy vàng ròng.
“Hắc, lão nhân, ngươi không thể bán toàn bộ rượu cho hắn được, chúng ta uống cái gì đây?” Một gã thợ săn la to.
“Liên quan gì ta. Không rượu thì uống nước tiểu đi.” Lão nhân không khách khí trả lời.
“Con mẹ nó.” Lại có vài tên thợ săn đứng dậy.
Điềm Nữu nhướng mày, đi đến bên cạnh người trẻ tuổi: “Ngươi tốt nhất mau rời khỏi đây, sau đó từ cửa sau đi vào. Bằng không có khả năng sẽ có phiền toái.”
Người trẻ tuổi nhìn ánh mắt bất thiện của đám tửu khác, mỉm cười nói: “Không sao.”
Điềm Nữu thở dài: “Ta biết ngươi có khả năng có chút bản lãnh, nhưng bọn hắn đông người.”
Có thể đi vào núi săn hung thú, ai cũng không yếu, hơn nữa sau khi pháp môn vô huyết trùng mích truyền ra, thực lực đám thợ săn thẳng tấp bay lên, hiện tại thiếu chỉ là thời gian, dù sao tu luyện pháp môn cần thời gian dài mới có thể bày ra giá trị. Nhưng cho dù là hiện tại, đám thợ săn cũng từng nhiều lần lập nên ghi chép thành công đào thoát trong tay yêu thú khi gặp phải chúng nó.
Hiện tại ở đây đang tụ tập một đám thợ săn, cho dù là Khai Dương nguyên sĩ đều phải cẩn thận một chút, cho nên Điềm Nữu mới nhắc nhở người trẻ tuổi.
Ở cái nhìn của nàng, tên này chỉ là một con cháu nhà cháu ôm mộng thám hiểm mà thôi.
“Đông người?” Người trẻ tuổi lại hướng chân mày: “Vậy thì bọn họ tốt nhất nên đi ra ngoài nhìn.”
Nói xong hắn đi ra ngoài cửa.
Bên ngoài.
Một đám thợ săn nhìn nhau, lúc này mới nhớ tới ba mươi vò rượu hình như đúng là không phải một hai người có thể uống hết.
“Lão tử không tin này tà.” Nhìn Tô Trầm cứ như vậy ra cửa, một gã thợ săn sải bước đuổi theo, ngay khi hắn muốn nắm lấy cổ của người trẻ tuổi thì hắn đã đi ra ngoài cửa.
Sau đó hắn cứng ngắc như là tảng đá đứng bất động.
“Hắc, làm sao thế?” Thợ săn khác hỏi, lại nhìn thấy thân thể thợ săn kia run run.
Mọi người nhìn nhau, đi ra ngoài, đẩy tên thợ săn đang chận cửa ra rồi nhìn ra bên ngoài, sau đó đồng loạt choáng váng.
Không biết khi nào, trên mặt đường Bình Sơn Trấn đã đứng đầy người.
Bọn họ xếp thành đội hình chỉnh tề nghiêm mật, cứ như vậy đứng ở trên đường không nói lời nào, phóng nhãn nhìn lại đội hình thế mà kéo dài đến cửa trấn.
Mọi người đều bị trận thế này dọa giật mình.
Điểm chết người là, nhiều người như vậy vào thôn trấn, thế mà một điểm tạp âm cũng không có, mọi người hoàn toàn không biết được có người đến đây.
Chẳng lẽ đối phương đều là u linh sao?
Không, không phải u linh, chỉ là đội hình nghiêm chỉnh, kỷ luật nghiêm ngặt!
Tinh binh!
Trong đầu mọi người đồng loạt hiện lên ý niệm này.