← Quay lại trang sách

Chương 904 Xây dựng (1)

Đám thợ săn cũng không phải không có kiến thức, những binh sĩ thành phủ chán ghét kia cũng không có tố chất khủng bố đến như vậy, đây tuyệt đối là tinh binh, hơn nữa có thể trên vạn người vào trấn có thể không phát ra chút tạp âm, không chỉ kỷ luật nghiêm minh mà là thực lực cá nhân cũng cực kỳ cường đại.

Tại sao Bình Sơn Trấn sẽ đột nhiên toát ra một chi quân đội như vậy, nhưng cố tình lại không mặc quân trang?

Mọi người đều không hiểu.

Lúc này lão gia tử cũng bắt đầu chuyển rượu ra từ cửa sau, nhìn thấy nhiều người như vậy rõ ràng cũng bị dọa giật mình.

Người trẻ tuổi vung tay lên, đám vò rượu kia cứ vậy liền biến mất không thấy.

Thu rượu xong, người trẻ tuổi nói: “Đúng rồi lão nhân gia, chỗ này còn cách Kình Thiên Phong bao xa?”

Lão gia tử trả lời: “Các ngươi muốn đi Kình Thiên Phong a? Đường núi khó đi, đi chừng hai ngày. Đường này khó chỉ, tốt nhất là tìm một tên dẫn đường.”

“Dẫn đường?” Người trẻ tuổi nhìn xem tứ phía.

Toàn bộ thợ săn đồng loạt lui về sau một bước, chính là không có ai nguyện ý dẫn đường cho bọn họ.

Không có ai biết, vào thâm sơn sẽ phát sinh chuyện gì. Nếu đối phương có bí mật quân sự gì đó, vậy thì đến lúc đó có khả năng sẽ là...

Người trẻ tuổi nhìn ra tâm tư của mọi người, nghĩ ngợi, đang muốn nói gì, Điềm Nữu đột nhiên nói: “Ta đi!”

“Điềm Nữu!” Lão gia tử bị dọa giật mình.

Điềm Nữu nói: “Gia gia, nhiều người như vậy nếu muốn làm gì đó thì mười cái Bình Sơn Trấn cũng diệt được. Ta tin những người này sẽ không làm gì ta.”

Người trẻ tuổi nói: “Ngươi quen đường trong ngọn núi này?”

Điềm Nữu ưỡn ngực nói: “Ta từ nhỏ lớn lên ở chỗ này, không ai quen thuộc Vạn Kiếm Sơn hơn ta.”

Người trẻ tuổi nở nụ cười: “Ngươi gọi là Điềm Nữu?”

“Đúng vậy, còn ngươi?”

“Tô Trầm.” Người trẻ tuổi trả lời, thuận tay lấy ra một khối nguyên thạch: “Đây là phí dẫn đường.”

Tùy tiện lấy ra một khối nguyên thạch, nói thế nào cũng có mấy chục khối, mọi người nhìn vậy mắt đều đỏ lên.

Điềm Nữu cười hì hì tiếp nhận: “Tạ a!”

“Ny tử, giao nguyên thạch cho gia gia nha!” Lão nhân nói. Hắn không phải sợ cháu gái ham tiền, mà là sợ cháu gái rước họa vào thân. Vạn nhất đối phương làm ra vẻ hào phóng, đợi vào thâm sơn lại giết cháu gái đoạt nguyên thạch thì làm sao bây giờ? Nếu là không mang tiền trên người thì có khả năng an toàn hơn một chút.

Thật ra loại ý nghĩ này của hắn hoàn toàn không hiện thực, dù sao nếu đối phương là người như thế thì hiện tại liền đại khai sát giới, không cần lo lắng những chuyện vô bổ làm gì.

Điềm Nữu lại không thèm để ý sau đó thu hồi nguyên thạch: “Đến Kình Thiên Phong phải đi hai ngày, các ngươi đã chuẩn bị đồ ăn chưa?”

Tô Trầm trả lời: “Đồ ăn đã chuẩn bị xong, lại nói cũng không cần hai ngày.”

Tiện tay búng tay một cái, Tô Trầm nói: “Tử Ảnh Chi Thương!”

Bạch Chỉ Thú phiêu phiêu xuất hiện, di động trong không trung: “Chủ nhân!”

Nhìn thấy một quái vật toàn thân bọc giấy trắng, mọi người đều bị dọa giật mình.

Tô Trầm nói: “Ngươi tới phụ trách nàng.”

Giấy trắng trên người Bạch Chỉ Thú lập tức lạp lạp bay lên, xen lẫn với nhau sau đó biến thành một chiếc thuyền giấy màu trắng nằm trên không trung.

Ngay sau đó, thuyền giấy trắng kia xoát bay tới đụng vào người Điềm Nữu, Điềm Nữu liền tiến vào trong thuyền.

“Điềm Nữu!” Mọi người hô một tiếng.

Chỉ thấy Điềm Nữu từ trong thuyền ngồi dậy: “Nha, thuyền giấy này thật có ý tứ.”

Thấy nàng vô sự, lúc này mọi người mới thở nhẹ ra, chỉ là thêm vài phần sợ hãi đối với thủ đoạn quỷ dị khó lường của Tô Trầm.

Chỉ có Ảnh Tử Chi Thương là cảm thấy uất nghẹn vô cùng, hắn đường đường là tồn tại cấp Lĩnh Chủ, thế mà bị dùng để chở một nữ tử phàm nhân, thật sự là đại tài tiểu dụng.

“Không có việc gì thì đi đi.” Tô Trầm thản nhiên nói.

Thuyền giấy chậm rãi bay lên, bay về phía trước.

Sau đó đám người Tô Trầm theo thuyền giấy đi vào núi, thoạt nhìn tốc độ hành động của bọn họ không nhanh không chậm, nhưng chỉ trong nháy mắt công phu, đội hình thật dài liền biến mất trong tầm mắt mọi người, không lưu lại một điểm bụi bậm.

(Bạch Chỉ Thú - Thú giấy trắng)

Thuyền giấy phiêu phiêu di chuyển về phía trước trong không trung, sau sưng là đại quân lặng lẽ mà tiến quân thần tốc. Dù tốc độ thuyền thấy bay không chậm, mọi người thế mà vẫn bám kịp. Đến nỗi Điềm Nữu kinh ngạc phát hiện, chưa tới hoàng hôn bọn họ đã đến Kình Thiên Phong.

“Tới... tới...” Điềm Nữu lắp bắp nói: “Nhanh như vậy?”

Nửa câu sau cũng là nói với bản thân mình.

“Nơi này chính là Kình Thiên Phong sao? Quả nhiên phong cảnh tuyệt vời.” Tô Trầm đứng trên đỉnh núi nhìn về bốn phương.

Kình Thiên Phong là ngọn núi cao nhất và tráng lệ nhất Vạn Kiếm Sơn, đứng ở chỗ này nhìn về bốn phía, chỉ thấy vô số núi non trùng điệp, quả là như từng thanh lợi đâm ngược tới bầu trời. Bên trên trời cao là mây mù dày đặc, ánh nắng loáng thoáng trên ngọn núi, thanh tùng nằm dưới mây trắng, cảnh sắc mông lung như ẩn như hiện, quả thật mê người.

Sau khi nhìn chung quanh một vòng, Tô Trầm trở lại nói: “Kể từ hôm nay, nơi này liền là nhà của chúng ta.”

“Rống!”

Mọi người đồng thanh rống to, đây là tiếng hoan hô cho việc có được nhà mới.

“Nhưng tạm tạm thời còn phải ủy khuất mọi người một chút, nơi đây không có gì, chúng ta phải bắt đầu từ con số không.” Tô Trầm nói: “Hiện tại, án theo kế hoạch, bước đầu tiên, Khai Sơn!”

Phía sau đám người Trình Điền Hải, Quân Bảo Kiếm, Lâm Thiếu Hiên, Sở Anh Uyển đồng loạt quay đầu kêu lên.

“Hải Sơn Trấn đi theo ta!”

“Long Sơn Trấn tới bên này!”

“Tiềm Sơn Trần cùng ta lưu thủ chỗ này!”

“Lam Sơn Doanh đi theo ta!”

Trong tiếng hô, toàn bộ quân sĩ ngay ngắn trật tự tách ra, tiến về các nơi.

Trước khi đến đây mọi người đã chuẩn bị xong kế hoạch, phân chia xong nhiệm vụ, mọi người đều biết mình sẽ làm gì cho nên làm việc rất có kỷ cương. Nhân số tuy nhiều nhưng trật tự rõ ràng, không loạn chút nào.

Điềm Nữu kinh ngạc nhìn một màn này, Tô Trầm đi tới: “Điềm Nữu cô nương, đa tạ ngươi chỉ đường, hiện tại chuyện của ngươi đã làm xong, ta để Tử Ảnh Chi Thương đưa ngươi trở về.”

Thuyền giấy từ từ quay đầu thuyền bay về dưới núi.

“Này này, đứng nóng vội a!” Điềm Nữu kêu: “Các ngươi nhiều ngươi như vậy ở trên núi, chắc là ăn ở không thuận tiện nhỉ? Có cần cái gì hay không? Lương thực, nước uống?”

Tô Trầm lắc đầu: “Đã chuẩn bị hết rồi.”

“Vậy thì quần áo đây?” Điềm Nữu lại kêu: “Trên núi lạnh, dù gì cũng phải mặc vài cái.”

Tô Trầm cười cười: “Yên tâm đi, lạnh không được.”

Hắn phất tay, thuyền giấy liền bay xuống phía dưới.

Điềm Nữu gấp đến độ dậm chân: “Để cho ta nhìn thôi.”

Tô Trầm cũng không để ý nàng.

Tuy vậy, Điềm Nữu vẫn nhìn thấy những binh sĩ này vây quanh cả tòa núi, thế mà làm thành một con trường xà, sau đó cùng nhau cúi xuống mặt đất.

Đây là đang làm gì?

Điềm Nữu không hiểu, chỉ thấy kiếm quang đầy trời sáng lạn, nhưng đều đâm xuống đất, ở trên ngọn núi vẽ ra từng vết cắt sâu.

Tám ngàn người tiến quân thần tốc, mũi kiếm cắt đại địa.

Đột nhiên Điềm Nữu đã hiểu ra gì đó, trong lòng run lên: “Không phải chớ?”