← Quay lại trang sách

Chương 905 Xây dựng (2)

Tử Ảnh Chi Thương cảm nhận được sự kinh hãi của Điềm Nữu, cười hắc hắc nói: “Đúng vậy, Tòa Kình Thiên Phong này tuy cao nhưng khá là trở ngại, không thích hợp cho tám ngàn người ở lại. Nhưng nếu gọt sach đỉnh núi, thì có thể xây dựng một tòa cự cung.”

Theo tiếng nói chuyện của Tử Ảnh Chi Thương, chỉ thấy trong vô tận kiếm khí, đỉnh núi Kình Thiên Phong đã bắt đầu chậm rãi nghiêng đi.

Ngay sau đó, một đám cường giả như Tô Trầm Lý Sùng Sơn Thạch Khai Hoang bay lên bầu trời, huyễn hóa ra cự chưởng ấn tới ngọn núi. Phần Kình Thiên Phong bị cắt đi dưới một chưởng kia rốt cuộc nổ lớn rồi đứt gãy, ngã về dưới núi.

Oành!

Rơi xuống thâm cốc, lập tức nổ lên một trận khói bụi khổng lồ, đại địa chung quanh đều lâm vào một trận rung rẩy.

Người ở trong Bình Sơn Trấn đồng loạt cảm nhận được chấn động mãnh liệt này, đều sợ hãi không biết trong thâm sơn xảy ra chuyện gì.

Chỉ có Điềm Nữu nhìn thấy, tòa Kình Thiên Phong cao nhất Vạn Kiếm Sơn này cứ thế thấp đi một khúc.

Nó vẫn như cũ là ngọn núi cao nhất Vạn Kiếm Sơn, nhưng mà toàn bộ phần đỉnh đã bị san bằng, lưu lại một mặt cắt trống trải, bóng loáng bằng phẳng.

San bằng thổ địa, tiếp theo là làm nền, xây phòng ở.

Điềm Nữu gặp may, lần đầu tiên nhìn thấy nguyên sĩ tạo phòng ở như thế nào.

Đầu tiên là Tô Trầm tự mình ra tay, hắn ném Trảm Nhạc Đao trong tay ra bay một vùng trong không trung rồi hạ xuống mặt đất, xoát xoát xoát vẽ ra từng đường thẳng, đây là đường thẳng hướng dẫn thi công. Tinh Thể Linh Hồn của Tô Trầm cho hắn có thể ghi nhớ bản vẽ một cách tinh chuẩn không có sai lầm gì, cũng như tinh chuẩn vẽ ra.

Tiếp theo là một mũi binh sĩ trọng doanh tràn ra, bắt đầu dựa theo đường vẽ để làm nền. Binh sĩ của Trình Điền Hải am hiểu nhất chính là loại làm việc bạo lực như này.

Cùng lúc, những vật liệu đã chuẩn bị từ sớm được lấy ra từ trong nguyên giới rồi thả ra mặt đất.

Điềm Nữu thấy được một màn rung động nhất kể từ khi nàng chào đời - Tám ngàn người, ai cũng có nguyên giới!

Năm đó vì cứu Thiên Uy Quân, Tô Trầm mua xuống rất nhiều nguyên giới, sau khi trở về tài phú không giảm trái lại tăng, rõ ràng lại mua một đống nữa, trực tiếp phân cho mỗi người một cái. Cho nên trên người của mỗi người đều chứa một lượng lớn tài nguyên có thể cung ứng.

Khi làm nền, đổ vật liệu, những người khác cũng không nhàn rỗi, từng đám từng đám bay xuống núi, dưới kiếm khí tung hoành, chỉ thấy từng gốc đại thủ ngã xuống rồi bị ném vào trong nguyên giới sau đó lại mang về đỉnh núi.

Đây là màn cuối cùng mà Điềm Nữu nhìn thấy, nàng không thể nhìn được nhiều hơn là vì đã bị Tử Ảnh Chi Thương chở đi ra khỏi Kình Thiên Thiên Phong, sương mù che khuất tầm nhìn để cho tràng diện khiến vạn người hưng phấn, cả đời khó gặp kia hiện ra trước mặt nàng, chỉ là kinh hồng thoáng hiện đã để khắc sâu ấn tượng trong đầu Điềm Nữu.

Đã không có sự ràng buộc của các binh sĩ, tốc độ Tử Ảnh Chi Thương rõ ràng nhanh hơn, chỉ dùng thời gian cực ngắn liền bay đến Binh Sơn Trấn.

Lão tửu đầu vốn tưởng rằng chấu gái phải đi hơn hai ngày mới có thể trở về, không ngờ trời chưa tối sẫm đã về rồi.

Chỉ là Điềm Nữu ngơ ngác đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt tựa như ngốc bức.

Lão tửu đầu bị dọa giật mình, ôm cháu gái hỏi: “Nữu nhi, bọn họ không làm gì ngươi chứ?”

Điềm Nữu đỏ mặt đẩy gia gia ra, quay đầu nhìn phía thâm sơn.

Tử Ảnh Chi Thương đã đi xa.

Nhìn một mảnh mây mù dày đặc kia, Điềm Nữu nói: “Ta quyết định rồi, gia gia.”

“Cái gì?”

“Ta muốn vào núi, tìm bọn họ.”

“Cái gì? Đừng làm bậy, ngươi cũng không biết họ là loại người gì.” Lão tửu đầu bị dọa giật mình.

“Ta đã biết. Trên đường có hỏi qua, bọn họ tới đây để ở. Bọn họ nói, muốn khai tông lập phái ở đây!”

“Khai tông lập phái?” Lão tửu đầu đối với từ này còn có chút xa lạ.

“Đúng vậy, khai tông lập phái!” Điềm Nữu chắc ăn gật đầu: “Ta muốn đi bái sư!”

Nàng nhìn núi ở phương xa, nói từng chứ một: “Đi học nguyên pháp, đi làm một tên nguyên sĩ!”

“Nhưng chưa chắc bọn họ sẽ thu ngươi.”

“Không, bọn họ sẽ thu. Vị đại ca ca xinh đẹp kia nói, dưới Vô Cực Môn, hữu giáo vô loài, chỉ cần hữu duyên, đều có thể nhập môn!”

——————————————————

Trên Kình Thiên Phong, trận đại công trình này vẫn còn đang diễn ra.

Nếu có người nhìn từ phương xa, sẽ phát hiện có vô số người vây quanh tòa đại sơn này tiến hành một công trình khổng lồ trước nay chưa từng có. Bọn họ dùng hồn khí phi hành, dùng nguyên giới khuân vác, dùng nguyên kỹ cắt gọt, liên kết rồi nối lại. Tính tổ chức kỷ luật tuyệt vời khiến cho bọn họ trở thành người chấp hành mạnh nhất, mà đầu não Tô Trầm có được tinh thể linh hồn thì là người chỉ huy cường đại nhất.

Đầu não hắn bay nhanh diễn toán, suy nghĩ thấu đáo từng chi tiết trong thiết kế, sau đó lựa chọn nhân thủ đi giải quyết vấn đề.

Một đống mệnh lệnh từ trong miệng hắn phát ra như mây trôi nước chảy, sau khi hạ xuống liền được quán triệt rõ ràng, tin tức cũng không đứt đoạn mà phản hồi lại để Tô Trầm suy nghĩ và xử lý.

Tất cả những việc này được phản ánh ở trong hiện thực, đó là một tòa cự cung dùng mắt thường có thể thấy được đang thần tốc được xây dựng lên.

Chỉ tiêu hao một ngày, Kình Thiên Phong liền san bằng xong, hoàn thành công tác làm nền. Đến ngày hôm sau, Vô Cực Cung bắt đầu xuất hiện hình dáng. Toàn bộ tài liệu như là hòn đá, cột trụ, ván gỗ đều được đại quân nguyên sĩ đâu vào đấy di chuyển trong không trung, đi tới chỗ của mình rồi hạ xuống, sắp xếp sau đó lại tiến hành cố định. Những ván gỗ không cần người điều khiển tự động tiến vào vị trí, sao đó được thoa hỗn hợp đặc chế từ nhựa sao su với bùn lầy lên bề mặt, rồi được thiêu bằng những đạo hỏa diễm được khống chế tinh chuẩn, mau chóng được hong khô.

Những đòn đỡ được xếp chồng lên, sau đó từng cái từng cái được nâng lên, tiếp theo là vô số mái ngói như có cánh bay tới, xoát lạp lạp lạp, cứ như vậy xếp lên tầng tầng lớp lớp.

Nếu ai tiêu hao hết nguyên lực thì tự nhiên sẽ có người thay thế lên, người tiêu hao nguyên lực thì sẽ tiến vào trong lều tạm thời ở gần đó để hồi phục.

Khi đến ngày thứ ba, chủ điện đã cơ bản hoàn thành. Tòa đại điện này cao ba mươi trượng, chỉ có năm tầng, bên trống trống trải và bao la cực điểm, vẻn vẹn độ cao thôi đã không kém đỉnh núi bị gọt lúc trước. Sau khi hoàn thành chủ điện, chuyện còn chưa chấm dứt, đây mới chỉ là chủ điện mà thôi. Tiếp theo mọi người bắt đầu lấy chủ điện làm trung tâm xây tiểu điện ở xung quanh.

Một quần thể kiến trúc lấy Vô Cực Cung làm trung tâm bắt đầu xuất hiên trên ngọn núi này.

“Chiếu theo dạng này, chắc khoảng bảy ngày là có thể xong.” Tô Trầm lẩm bẩm nói.

“Quả thật là một kỳ tích.” Lý Sùng Sơn chậc chậc tán thưởng.

Một quần thể kiến trúc to lớn như vậy chỉ dùng có bảy ngày liền hoàn thành, mặc dù đây là một thế giới có lực lượng siêu phàm cũng là một kỳ tích.

Mà sở dĩ có thể hoàn thành kỳ tích này, mấu chốt vẫn là Tô Trầm.