Chương 907 Phát triển (2)
Làm một món tài nguyên mang tính chiến lược, tuy nó không thể cho Tô Trầm chiến lực cường đại, nhưng lại làm cho Vô Cực Tông có được cơ sở tài nguyên màu mỡ.
Hà Nguyên Thảo thuộc về Nông Đường, một trọng bảo khác là Đại Đạo Thiên Ca Thạch thì thuộc về Huấn Đường trong Minh Kính Bộ, hay nói chính xác hơn là Vô Cực học viện.
Tô Trầm không ích kỷ chiếm thứ này làm của riêng mà quyết định mang nó ra cho mọi người dùng.
Vô Cực học viện là nơi huấn luyện các đệ tử Vô Cực Tông, mọi người, bao gồm các tướng lĩnh lão Thiên Uy Quân đều phải tiếp nhận huấn luyện ở trong này.
Phụ trách huấn luyện lại là Khương Liễu.
Tuy chỉ là Khai Dương cảnh nhưng trong mọi người, Khương Liễu là người lĩnh ngộ Vô Cấu Tâm Pháp tốt nhất, bằng không lúc trước cũng không trở thành người nhanh nhất nắm giữ Vô Cấu Tâm Pháp, ở trong năm mươi ngày thăng hai cảnh giới, là người đầu tiên nắm giữ hồn khí.
Vô Cực học viện không dạy cái khác, chỉ dạy Vô Cấu Tâm Pháp, là tâm pháp đầu tiên hoàn toàn do Tô Trầm sáng lập.
Khương Liễu nắm giữ Vô Cấu Tâm Pháp tốt nhất cho nên hắn chính là đạo sư, hơn nữa còn đảm nhiệm phó viện trưởng Vô Cực học viện - Còn chức vị đứng đầu là viện trưởng thì do Tô Trầm kiêm nhiệm.
Nhưng đáng tiếc, lão Thiên Uy có chuyện riêng, cho nên hầu hết đều là đệ tử trên danh nghĩa, thật sự là đệ tử hiện tại chỉ có một, đó là Điềm Nữu.
Điềm Nữu vốn có tên là Lê Điềm, nhưng hầu hết thời gian mọi người đều gọi là Điềm Nữu chứ không gọi tên thật.
Nhưng sau khi đi vào Vô Cực Tông, thân là nguyên sĩ tương lai, cái tên Điềm Nữu này sẽ không thích hợp nữa, cô nương liền khôi phục tên thật Lê Điềm.
Theo lý thuyết, cô nương này đã trưởng thành, bỏ lỡ thời kỳ tu luyện tốt nhất, tư chất bản thân cũng không tính xuất sắc, thật sự là một đệ tử không hợp cách.
Nhưng Tô Trầm có hữu giáo vô loài, ngay cả nguơi có phải là người hay không cũng không quan trọng, huống chi là tư chất?
Đối với hắn, mọi người dù là dạng gì đều có thể tu hành.
Tu hành không phải chỉ đi đến chung cực mới gọi là thành công, chỉ cần đi lên con đường này, vô luận đi đến chỗ nào cũng không thể gọi là thất bại.
Ngươi có bản lĩnh thành tựu thông thiên đại đạo, tiêu dao vạn năm. Ta tư chất thô bỉ, chỉ thành phí huyết, nhưng cũng có thể kéo dài tuổi thọ, cố đạo trường sinh, có gì không được?
Nếu cần phải là nhân trung chi long mới có thể tu hành thì thiên hạ có mấy người tu được?
Đây không phải là quan niệm của Tô Trầm.
Tô Trầm muốn Nhân tộc ai cũng có thể tu, đó mới gọi là nghiêm chỉnh tăng lên thực lực của chỉnh thể của toàn Nhân tộc
Cho nên hắn không cần Lê Điềm đi được thật xa, chỉ cần nàng vẫn tiếp tục đi, đi ra nhân sinh phấn khích cho bản thân là đủ rồi.
Có lẽ cả đời này nàng chỉ có thể đi đến Khai Dương cảnh, nhưng thì có sao?
Vui vẻ là được rồi, tiến bộ là được rồi. Học hỏi không ngừng, không ngừng truy cầu, thẳng đến một ngày, ngã vào con đường mà mình truy cầu kia, thì liền không uổng nhân sinh.
Đây là lý tưởng của Tô Trầm, hắn cũng đồng dạng viết loại lý tưởng này lên trên tường, dạy cho mỗi một tên đệ tử trong hiện tại và tương lai của hắn.
Lê cô nương cũng không biết suy nghĩ vĩ đại trong lòng Tô Trầm, nhưng nàng biết Tô Trầm cho mình cơ hội.
Vậy là đủ rồi.
Làm một cô nương nơi sơn dã, nguyên bản cả đời này nàng sẽ không có cơ hội nào để tu hành, lần kia là nhất thời xúc động, một lần chấp niệm mà thôi.
Liền ngay cả chính nàng đều không nghĩ tới mình sẽ thành công.
Thành công tới bất chợt đến thế, lại đơn giản đến thế.
Chỉ là vì, nàng thử.
Trong lòng, nàng cảm kích Tô Trầm, cũng biến sự cảm kích này thành lực lượng, thật sự cố gắng học tập.
Tô Trầm tự nhiên là hoàn toàn không biết tất cả việc này.
Hắn có nhiều chuyện cần làm lắm, không rảnh để ý tâm tư một tiểu cô nương.
Hắn muốn phát triển tông môn, quản lý tông môn, hắn còn muốn tiếp tục nghiên cứu của hắn.
Đúng vậy, nghiên cứu.
Sau khi tiến vào Bạo tộc, hắn đều dùng phần lớn thời gian để chiến đấu và hành động, làm cho thời gian nghiên cứu rút ngắn đi rất nhiều.
Hôm nay đã có nơi ở, Tô Trầm rốt cuộc có thể tiếp tục bắt đầu nghiên cứu của hắn.
Mà Tô Trầm bắt đầu chính là Nguyên Cốt Quyền Trượng.
Lúc trước sở dĩ Tô Trầm hao hết tâm tư khơi mào đại chiến giữa Bạo tộc và Thú tộc chính là vì chuôi Nguyên Cốt Quyền Trượng này.
Dù sao dựa theo ý tưởng của Tô Trầm, Nguyên Cốt Quyền Trường chính là trụ cột to lớn trên việc nghiên cứu của hắn sau Vi Sát Chi Nhãn và tinh thể linh hồn.
Có nó, mình sẽ không cần đi quá nhiều đường tắt.
Nhưng ý tưởng chung quy là ý tưởng, cụ thể ra sao còn phải nhìn.
Từ khi lấy được Nguyên Cốt Quyền Trượng cho đến bây giờ, Tô Trầm vì bận rất nhiều chuyện nên không có cơ hội sử dụng nó, hôm nay rốt cuộc có thể tĩnh tâm nghiên cứu xem nó có thể phát huy ra tác dụng gì.
Ở Bạo tộc Tô Trầm đã biết trước mỗi lần sử dụng Nguyên Cốt Thần Trượng để tiên tri tương lai đều cần tiến hành hiến hiến tế cho Nguyên Cốt Quyền Trượng.
Hiến tế khác nhau, hồi báo đạt được cũng khác nhau.
Đầu tiên, Nguyên Cốt Quyền Trượng chủ yếu thích tế phẩm là các vật chất giàu nguyên năng, nếu có được năng lượng thời gian gì đó thì hiệu quả sẽ rất tốt.
Tiếp theo, Nguyên Cốt Quyền Trương nhìn đến tương lai, đề cập đến càng nhiều sự kiện hoặc sự kiện càng nghiêm trọng thì nhân tố ảnh hưởng càng nhiều, cũng rất khó xem thấu, khi đó hiến tế cần trả giá càng lớn.
Đây là lý do tại sao Nguyên Cốt Quyền Trượng không thể nhìn thấy kết quả Tam Sơn đại chiến, bởi vì chuyện đó có đề cập tới rất nhiều người, rất nhiều đại năng. Nguyên Cốt Quyền Trượng nhìn thấu tương lai, càng bình thản, càng ít nhân tố ảnh hưởng thì đáp án càng cố định, càng chính xác.
Thứ ba là nó không thể nhìn được đáp án quá xa. Nếu Tô Trầm nghiên cứu gần một trăm năm mới có kết quả thì Nguyên Cốt Thần Trượng chỉ có thể nhìn đến mười năm sau, vậy sẽ không thể cấp đáp án cho Tô Trầm. Nhưng nếu Tô Trầm chỉ nhìn đáp án một năm sau, thì rất nhanh sẽ có được kết quả. Về phần rốt cuộc có thể nhìn được bao xa thì đồng dạng quyết định bởi hai điều kiện trước, tức là mục tiêu nhìn trộm và vật phẩm hiến tế.
Cuối cùng, mỗi lần hiến tế mặc kệ thành công hay thất bại, tế phẩm đều bị tiêu hao.
Nói cách khác, khi ngươi đưa ra một vấn đề với Nguyên Cốt Quyền Trường, sau đó tiến hành hiến tế, nếu như vật phẩm hiến tế không đạt được yêu cầu cần thiết để có được đáp án, như vậy ngươi sẽ không nhận được đáp án nào, đồng thời tế phẩm sẽ không được hoàn lại.
Trái lại, nếu ngươi hiến tế tế phẩm vượt mức, lại chỉ hỏi một đáp án đơn giản, thì những tế phẩm còn sót lại sẽ không được hoàn trả.
Đây có lẽ là tính phong hiểm của Nguyên Cốt Quyền Trượng.
Chưa tới thời khắc vạch trần, ngươi vĩnh viễn không biết được giao dịch này, là thắng hay là thiệt thòi.