← Quay lại trang sách

Chương 914 Nhân ngẫu (2)

Tô Trầm lấy hắc thạch ra đặt ở một bên, sau đó bắt đầu cho dung dịch điều hòa vào dung dịch.

Dưới sự quan sát của Vi Sát Chi Nhãn, biến hóa của loại nguyên chất mới này ở trong dung dịch hoàn toàn rơi vào trong mắt Tô Trầm, thẳng đến khi hắn xác nhận thời cơ đã đến, đột nhiên cắt qua cổ tay của mình, nhỏ vài giọt máu tươi vào.

Ngay sau đó liền thấy được dung dịch trong bình như là quả khí cầu nhanh chóng phình ra, nứt vỡ cả cái chai, một đường tiếp tục sinh trưởng, từ từ trở nên to bằng Tô Trầm, tựa như một khối thịt lớn đang không ngừng nhuyễn động, sau đó sinh ra tứ chi, đầu, lại là biến thành một nhân hình.

Tiếp theo bắt đầu sinh ra tai mắt mũi miệng, thế mà giống Tô Trầm như đúc, rõ ràng là một cái Tô Trầm.

Chỉ là Tô Trầm trước mắt này khuôn mặt dại ra, không nhúc nhích, thoạt nhìn như con rối gỗ vậy.

Tô Trầm biết nguyên do của chuyện này là vì đối phương không có linh hồn của mình.

Thứ này nói trắng ra là một con rối hình người, không có linh hồn, không có trí tuệ, thậm chỉ ngay cả hành động cũng khó.

Có điều tuy là vậy, thứ này vẫn là một phát minh cực kỳ tuyệt vời.

Nguyên Hoang thế giới có đủ loại nguyên kỹ hi kỳ cổ quái, nhưng mà cùng loại với nguyên kỹ ngụy trang, loại nguyên kỹ phân thân này rất hiếm thấy, nó có đề cập tới đạo lý vận chuyển của thiên địa, không phải nói có là có.

Hầu hết các nguyên kỹ trên thế giới đều lấy việc gia tăng lực sát thương làm biểu tượng, mà nguyên kỹ mang tính công năng thì lại thiếu, bằng không Tô Trầm cũng không có khả năng chỉ dựa vào một nguyên kỹ ngụy trang liền hoành hành Bạo tộc.

Hiện tại phân thân này của Tô Trầm là thông qua kết hợp với máu của mình và nguyên chất đặc biệt kia để tạo thành, nguyên lý là dựa trên sự gia trì của nguyên năng qua đó phục chế một lượng lớn tin tức trong tế bào máu, qua đó căn cứ vào những tin tức này tạo nên mục tiêu.

Nói cách khác, lợi dụng cách làm này, Tô Trầm không những tạo ra mình, chỉ cần có máu tươi còn có thể tạo ra những người khác.

Thứ này thực tế không phải phân thân mà là chế tác nhân ngẫu.

Đặc điểm lớn nhất của nhân ngẫu là có thể quán chú linh hồn, khiến cho nó có năng lực suy nghĩ và hành động, hơn nữa có được năng lực của mục tiêu.

Đúng vậy, nó có năng lực, chẳng qua toàn bộ đều là phiên bản suy yếu.

Ví như như nhân ngẫu trước mắt này được phục chế từ vài giọt máu tươi của Tô Trầm, nó có phục chế nguyên chất, phục chế tin tức trong máu, nhưng không thể phục chế năng lượng ẩn trong máu, cho nên nhân ngẫu này có được lực lượng chỉ bằng một phần vạn Tô Trầm chân thật.

Thời khắc này Tô Trầm nhẹ nhàng điểm một cái vào nhân ngẫu, trên người nhân ngẫu kia liền lủng một lỗ, trong đó thế mà ồ ồ chảy ra máu tươi, chỉ là màu máu rất nhạt, hiển nhiên là do kết quả của việc pha loãng.

Tô Trầm cẩn thận phân liệt một tia linh hồn quán chú vào trong cơ thể nhân ngẫu, tuy chỉ là một tia nhưng cũng khiến cho Tô Trầm cảm thấy có chút đau đớn.

Ánh mắt nhân ngẫu lóe lên vài cái, cả người tinh khí thần lập tức biến hóa trở nên vô cùng linh động.

Trí tuệ sẽ không vì thiếu linh hồn mà hạ thấp, bởi vậy thời khắc này nhân ngẫu có được trí tuệ không thấp, nhưng cường độ tinh thần lực của nó thì cực thấp. Thường thường cường độ tinh thần lực của Tô Trầm là một ngàn, mà cường độ tinh thần lực nhân ngẫu này đại khái chỉ có có năm. Có thể nói bất kỳ một loại công kích tinh thần lực nào cũng sẽ dễ dàng có hiệu quả, cũng trực tiếp làm tối đa hóa hiệu quả.

Nếu có người sử dụng hai loại thủ đoạn này, thậm chí có thể làm cho nhân ngẫu Tô Trầm này trực tiếp phản bội bản thể.

Ngoài ra suy nghĩ trong một thời gian dài cũng sẽ làm cho nhân ngẫu Tô Trầm cảm thấy mệt nhọc, việc này đồng dạng là do cường độ tinh thần lực không đủ.

Thời khắc này Tô Trầm nói: “Phóng một quả hỏa cầu ra cho ta xem.”

Kỳ thật hắn không nói đối phương cũng có thể lý giải tâm tư của hắn, dù sao hai bên là linh hồn tương thông. Nhưng theo bản năng Tô Trầm vẫn dùng lời nói, đối với hắn mà nói, nhân ngẫu chỉ là nhân ngẫu, cũng không phải là phân thân của mình, lại càng không phải là một cái khác mình. Vì nguyên nhân này, linh hồn Tô Trầm trong nhân ngẫu trực tiếp lựa chọn trầm mặc không nói, bởi vì nói chuyện không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Nhân ngẫu liền nâng tay lên bắt đầu ngưng tụ pháp lực. Liền thấy một tia lửa trong tay hắn bốc lên, theo đó phốc một cái biến mất vô tung.

Đây là uy lực của nguyên kỹ mà nhân ngẫu có thể phóng thích.

Nếu Tô Trầm bảo nhân ngẫu phóng thích Hỏa Phượng thì nhắm chừng cũng như vậy, có thể thổi ra đốm lửa đã là không tệ rồi.

Tô Trầm cũng không nổi giận, nói: “Đi vài bước cho ta xem.”

Nhân ngẫu liền đi qua đi lại vài bước, lần này thì giống bản thể Tô Trầm như đúc.

Tô Trầm mỉm cười, quả nhiên mặc kệ thực lực ra sao, ít nhất biểu hiện ở ngoài mặt nhân ngẫu hoàn toàn trùng khớp với bản thể Tô Trầm.

Nói cách khác, nếu không cần chiến đấu thì dưới tình huống bình thường hoàn toàn có thể dùng nó để gạt người.

Lại nói, dùng để chiến đấu cũng vị tất không thể, chỉ là cần thêm một ít máu của mình mà thôi.

Nếu được như vậy, thì thông qua việc lưu trữ máu để chế tạo nhân ngẫu, chẳng phải là sẽ có được nhân ngẫu có sức chiến đấu cường đại hơn sao?

Chỉ vừa nghĩ đến, Tô Trầm liền nghĩ tới rất nhiều cách sử dụng, nhưng những cách này cần nghiệm chứng mới được.

Phành!

Đang suy nghĩ, nhân ngẫu đột nhiên vỡ vụn, hóa thành một đám mây trôi đi mất.

Sau khi mây mù hoàn toàn tán đi, chỉ thấy lưu lại trên mặt đất một vài giọt huyết dịch cùng với một đám dung dịch.

Lý Giang là một trong bảy mươi ba kiếm thị, mỗi ngày phụ trách chuyện ăn uống của Tô Trầm, xem như hậu cần.

Hôm nay Lý Giang vẫn như thường lệ làm đồ ăn sáng cho Tô Trầm rồi đặt trên bàn.

Đang định đi ra ngoài, đã thấy Tô Trầm từ cửa hông đi ra.

“Tông chủ.” Lý Giang cung kính nói.

“Ừm.” Tô Trầm lên tiếng, ngồi trước bàn, bưng bát cháo kia uống xuống, uống một hơi cạn sạch, sau cùng còn nói thêm một cau: “Thì ra thông qua ăn uống cũng có thể tăng thời gian lên.”

Lý Giang bị một câu không đầu không đuôi này của Tô Trầm làm cho sợ run, không biết Tô Trầm nói cái gì, đang muốn lui ra, đã thấy Tô Trầm nói: “Ngươi gọi những người khác tới đây, hôm nay ta muốn nghe tình hình trong tông môn.”

“Vâng.” Lý Giang lĩnh mệnh ly khai.

Một lát sau đám người Lý Sùng Sơn lại đây, sau khi thấy Tô Trầm liền hướng hắn báo những tình huống xảy ra trong khoảng thời gian này của tông môn.

Tuy hầu hết thời gian Tô Trầm đều làm nghiên cứu nhưng mỗi lần xuất quan đều chú ý một chút tới tình hình của tông môn, đưa ra một số yêu cầu, đây là một chuyện rất bình thường.

Chỉ là lúc này không biết vì sao Lý Sùng Sơn lại cảm thấy Tô Trầm có chút ngoan ngoãn.

Thời khắc này trong lúc mọi người hàn huyên, Sở Anh Uyển rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Tông chủ, ngươi có sao không?”

“Ồ? Ta có thể có chuyện gì?” Tô Trầm cười nói.