Chương 915 Khách đến
“Tinh thần của tông chủ hình như không tốt cho lắm.” Lý Sùng Sơn nói.
Tô Trầm cười hỏi: “Chỉ là tinh thần không tốt thôi à?”
“Giống như...” Trình Điền Hải nghi hoặc nhìn Tô Trầm: “Không biết sao ta lại cảm thấy thực lực của ngươi hình như cũng giảm xuống?
Câu này đại khái chỉ có Trình Điền Hải mới có thể trực tiếp hỏi ra.
Tô Trầm cũng không thèm để ý, chỉ tò mò hỏi: “Các ngươi có thể cảm giác được sao?”
Đổi thành người khác, nghe xong lời này đều hỏi lời này của Tô Trầm là có ý gì, chỉ có Trình Điền Hải là rất chăm chú gật đầu: “Đúng vậy, khí thế yếu đi.”
Tô Trầm tán đồng, hắn vuốt cầm lẩm bẩm: “Đúng vậy, khí thế đúng là yếu đi, nếu có biện pháp có thể bổ khuyết khí thế, cho dù là cái xác không hồn cũng được.”
Đám người Lý Sùng Sơn nghe vậy dại ra: “Tông chủ ngươi rốt cuộc bị gì thế?”
“Ai da, tinh thần thấp đó là không tốt, lúc này mới nói một hai câu đã cảm thấy mệt mỏi rồi.” Tô Trầm ngáp một cái, cúi đầu nhìn mình: “Chung quy vẫn thiếu một chút máu, không thể chống đỡ được lâu lắm, cũng được, cũng được, vậy thì tiêu tán đi.”
Nói xong đứng dậy phất ống tay áo, cứ như vậy thoaáng cái biến mất, chỉ để lại một bộ trường sam rơi xuống đất.
Mọi người kinh ngạc, Thạch Khai Hoang rất nhanh đi lên cầm trường sam lên, liền thấy trên đất có một vết máu nhạt.
Hắn là người đầu tiên phản ứng tới, cười thành tiếng nói: “Xem ra xú tiểu tử này lại phát minh ra thứ gì đó chơi vui.”
Mọi người tựa như là mới tỉnh mộng, đã thấy cửa hông ở bên cạnh lại đi ra một tên Tô Trầm, lúc này đây là diện mạo hiên ngang chứ không còn thần thái mất tinh thần như lúc nảy.
“Ngươi thế mà biết thuật phân thân?” Mọi người ngạc nhiên lẫn vui mừng.
“Không tính là phân thân, chỉ là một cái nhân ngẫu nho nhỏ mà thôi.” Tô Trầm đi tới trước ngồi xuống, nói ra một chút khái quát về tình huống của nhâu ngẫu.
Nghe được Tô Trầm phát minh ra thứ này, mọi người đều hưng phấn không thôi.
Trình Điền Hải nói: “Nói cách khác, nếu ta phóng xuất toàn bộ máu của mình ra rồi kết hợp với cái gì nguyên... cái gì chất, thì ngươi có thể tái tạo lại một tên có được toàn bộ thực lực của lão Trình ta?”
Tô Trầm đáp: “Toàn bộ thực lực thì không, nhưng một nửa thực lực nhắm chừng không kém. Nhưng mà thân thể là ngươi, nhưng linh hồn do ai sử dụng thì là người đó.”
“A...” Trình Điền Hải lập tức không nói, việc này đối với hắn mà nói rất khó tiếp thụ.
Sở Anh Uyển cầm kiện trường sam kia lên nói: “Không thể dùng nguyên lực biến thành quần áo sao?”
Tô Trầm nói: “Có thể biến thành quần nào những sẽ tiêu hao lực lượng bên trong nhân ngẫu. Lực lượng của nhân ngẫu nằm ở huyết mạch người sử dụng, trước khi xài hết rất khó khôi phục.”
Lực lượng của nhân ngẫu một khi hao hết sẽ biến mất.
Vì giải quyết vấn đề này, Tô Trầm thử không ít phương pháp, bao gồm nguyên thạch, còn có chủ động dẫn nguyên lực vào, phát hiện có hiệu quả nhưng cũng không tốt. Nó hấp thụ năng lượng cơ bản giống với thực lực của bản thể, nằm ở tỉ lệ. Nói cách khác, nếu nhân ngẫu chỉ có thực lực bằng một phần mười bản thể thì năng lực hấp thu đồng dạng chỉ có một phần mười.
Trái lai khi thông qua quá trình ăn uống thực vật nguyên năng để đạt được lực lượng, có thể hấp thu trăm phần trăm.
Bát cháo vừa rồi kéo dài thời gian tồn tại của nhân ngẫu Tô Trầm.
Nhưng linh tài rất trân quý, Tô Trầm không có khả năng làm cho nhân ngẫu ăn, còn không bằng mình ăn nhiều một chút rồi nhỏ thêm mấy giọt máu.
Nhưng nếu nhân ngẫu chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, dưới một số tình huống đặc thù không thể đạt được điều kiện bổ sung đúng lúc thì có thể thông qua cách làm này để đề thăng chính mình.
Nhưng có thể xác định là vô luận bổ sung như thế nào đều không có khả năng để cho nhân ngẫu lúc nào cũng tồn tại.
Nhân ngẫu chính là nhân ngẫu, không thể thay thế bản thể, ý nghĩa tồn tại của nó chính là một loại công cụ, mà không phải thân ngoại hóa thân.
Dù vậy, nhân ngẫu tồn tại cũng có giá trị rất lớn.
“Nói cách khác, chúng ta rảnh rỗi chỉ cần lưu trữ một ít máu của mình, rồi mang một ít nguyên chất này trên người thì sau này nếu gặp được nguy hiểm là có thể phóng xuất nó ra, chế tạo nhân ngẫu thế thân, chẳng những có thể thay mình chiến đấu cũng có thể thay mình bỏ chạy, dương đông kích tây.” Sống trong quân lữ lâu năm Lý Sùng Sơn nhanh chóng phản ứng lại.
“Đúng là như vậy.” Tô Trầm nói.
Tác dụng của nhân ngẫu một cái là trợ chiến, một cái là bỏ chạy.
Tuy nói tạo nhân ngẫu chân chính có sức chiến đấu lại tồn tại lâu sẽ tốn khá nhiều máu, nhưng không chịu nổi thì có thể chuẩn bị trước a.
Chỉ cần rảnh rỗi rút ra một chút máu rồi trữ lại, tích tiểu thành đại, chỉ cần có đủ nguyên chất, thậm chí có thể chế tạo một chi “Khắc, Long Nhân Quân.”
Nhưng bản thân Tô Trầm phản đối thủ đoạn quá cực đoạn quá ỷ lại này.
Máu của nguyên sĩ là nơi tụ tập nguyên năng, mỗi giọt đều là năng lượng dư thừa. Một khi tổn thất liền cần tu luyện và bồi dưỡng trong thời gian dài.
Không rừng rút máu ra tuy có thể làm lượng lớn hậu bị nhưng cũng ý nghĩa với việc tự thân sẽ suy yếu và không thể tiến bộ trong một thời gian rất dài, sẽ làm cho thực lực tự thân trì trệ không tiến.
Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác đó là phục chế nguyên chất và ám ảnh nguyên chất là như nhau, đều cực kỳ khó đạt được trên thế giới này.
Tô Trầm vẫn như cũ không thể biến nó thành nguyên kỹ theo lẽ thường, chỉ có thể dùng nó để chế tác nguyên năng đạo kiện, chậm rãi tích góp từng tí một.
Cho nên những thứ này làm thành một hai phân thân bảo mệnh thì được, còn thật muốn thành lập một đội quân thì trái lại mất nhiều hơn được.
Phục chế đạo kiện trở thành món trọng thưởng thứ năm của Vô Cực Tông, đến tận đây, hệ thống trọng trưởng của Vô Cực Tông rốt cuộc dần trở nên phong phú, sau này theo thời gian trôi qua, Tô Trầm sẽ phát minh ra càng nhiều cái mới, mà những người khác trong tông môn tự nhiên cũng có cống hiến tương ứng, những thứ này sau cùng đều trở thành nội tình dày đặc của Vô Cực Tông trong tương lai.
Hôm nay vẫn như thường lệ, Tô Trầm còn đang làm nghiên cứu của mình.
Tử Ảnh Chi Thương từ bên ngoài tiến vào.
“Chủ nhân!” Tử Ảnh Chi Thương quỳ xuống đất nói.
“Chuyện gì?” Tô Trầm cũng không quay đầu lại mà nhìn Lôi Linh Đồ Đằng.
“Có khách nhân đến.”
“Vị nào?”
“Thạch Minh Phong.”
Nghe được tên Thạch Minh Phong, Tô Trầm giương đầu mày, rốt cuộc ngẩng đầu lên.
Tô Trầm cười nói: “Lão tiểu tử này tốc độ đuổi đến thật là nhanh. Dẫn người đi phòng tiếp khách, ta gặp hắn ở đó.”
Một lát sau, Tô Trầm xuất hiện ở phòng tiếp khách, Thạch Minh Phong cười to nói:
“Chúc mừng Tô tông chủ khai tông lập phủ, thành tựu nhất đại nhân kiệt!”
“Lão Thạch ngươi còn khách khí với ta như vậy à?”
Tô Trầm và Thạch Minh Phong xem như là lão bằng hữu, tuy chuyện ở Yêu Hoàng Cung lão gia này lắc lư trái phải rất không đáng tin nhưng ít ra không trở mặt đổi hướng. Tô Trầm cũng không phải là người có đạo đức trong sạch, vì thế không có canh cánh trong lòng.
Thạch Minh Phong thấy Tô Trầm không đề cập chuyện khác, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nói: “Không khách khí không được, lần này tới chủ yếu là để bồi tội.”