← Quay lại trang sách

Chương 918 Cản lại (1)

Bởi vì vừa truyền tin tức ra ngoài, một đoạn thời gian kế tiếp lục tục không ngừng có bạn cũ của Tô Trầm đến bái phỏng, bao gồm đám người Hạ Nguyên Đông, Thích Vi Nhạn, Bì Nguyên Hành, Đường Minh đều phóng đến.

Thậm chí còn có người lựa chọn gia nhập Vô Cực Tông.

Khương Hàm Phong, tên gia hỏa hoạt bát năm đó cho đến bây giờ vẫn duy trì tính cách có chút không thuộc lẽ thường của mình, sau khi hắn hoàn thành hứa hẹn mười năm cùng triều đình liền về gia tộc làm việc.

Nhưng hắn trời sinh tính cách nhảy nhót, cũng không thích hoàn cảnh phong bế của gia tộc, nhất là sau khi bị gia tộc bức hôn.

“Ngươi không biết đâu, Tô đại ca, nha đầu kia bộ dạng vừa hung vừa xấu, cẳn bản là không ai muốn. Bởi vì là Yêu Vương huyết mạch nên trong nhà buộc ta thành thân với nàng, nói cái gì nghiệp lớn gia tộc. Ta dựa vào cái gì phải hi sinh tiền đồ vì bọn họ a, cho nên ta liền chạy đến đây. Chỉ cần ngươi chịu lưu ta, ta liền ở đây không đi!” Khương Hàm Phong nói.

“Vậy thì tốt rồi, chỗ của ta vừa lúc thiếu người bày trận, Vô Cực Tông to như vậy, cũng nên lập một cái thủ sơn đại trận.” Tô Trầm vỗ vỗ bả vai Khương Hàm Phong nói.

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tô Trầm, Khương Hàm Phong lập tức có cảm giác mới ra động sói lại nhảy vào hố lửa.

Lại hai tháng trôi qua, có thể tới bái phỏng cơ bản đều tới, Nguyệt Lung Sa cũng đã tới.

Tô Trầm thấy trong thời gian ngắn chắc là không có khách nhân tới bái phỏng, rốt cuộc có thể giành thời gian đi Không Sơn.

Lần này Tô Trầm không đi qua một mình, ngoại trừ Cương Nham còn dẫn theo Tử Ảnh, Vân Báo và mười hai tên Kiếm Thị. Tốt xấu gì hiện tại hắn cũng là tông chủ Vô Cực Tông, nếu bên cạnh ngay cả một tên thủ hạ đều không có thì keo kiệt quá.

Ra Vô Cực Tông, đoàn người Tô Trầm đi thẳng đến Tân Vũ Thành.

Tân Vũ Thành là quốc đô Không Sơn, là do Sở gia Sở Viễn Không xây nên, huyết mạch là Hoang thú Bạch Nha. Hiện tại quốc chủ Sở quốc gọi là Sở Nguyên, là quốc chủ đời thứ năm của Sở gia.

Làm đối trượng được giám thị trọng điểm, Cố gia ngay ở Tân Vũ Thành.

Không chỉ có như vậy, bọn họ cũng là gia tộc lớn nhất ngoài Sở gia ra.

Liệt Dương Toa phi hành mấy ngày, rốt cuộc đi vào Tân Vũ Thành.

Hạ xuống ở ngoài thành, sau đó mọi người đi bộ vào thành.

Độ cao của tường thành khác với Trường Bàn Thành, tường thành của Tân Vũ Thành thấp bé, cũng không có kiến trúc cao to nào, nhìn không ra chút phòng ngự nghiêm ngặt gì. Tuy gọi là quốc đô, nhưng xem ra rất phổ thông không có gì bất phàm.

Đây có lẽ là do Không Sơn chưa bao giờ đối mặt kẻ thù bên ngoài mà là nội hoạn đi.

Nghe nói huyết mạch Sở gia có một loại nguyên kỹ có thể khắc chế huyết mạch Cố gia, cho nên mới được giao cho trọng trách.

Tô Trầm rất khó tưởng tượng là nguyên kỹ huyết mạch dạng gì mới có thể làm cho Hoang thú khắc chế Nguyên thú, nhưng nếu Sở gia có thể trông coi Cố thị mấy ngàn năm không ngã thì nghĩ đến cũng có chỗ độc đáo riêng.

Cố gia đại trạch không khó tìm, chỉ tùy tiện tìm người hỏi là hỏi ra.

Một con ngõ nhỏ phía tây Lâm Bắc đại nhai, cả ngõ nhỏ đều là người Cố gia cho nên cũng gọi là Cố thị ngõ nhỏ.

Đến đại môn Cố gia, có hai gã hộ vệ đứng trước cửa.

Làm cho người ta giật mình là hai gã hộ về này đều có tu vi Khai Dương tầng cao, thoạt nhìn chỉ kém một được là được Diêu Quang.

Hai tên trông cửa thôi đã có tu vi này, thực lực Cố gia có thể nghĩ được.

Tô Trầm tiến lên nói: “Tại hạ Tô Trầm, có việc cầu kiến Cố Khinh La Cố cô nương.”

Không nghĩ tới hai người kia nghe cái tên này thì đồng thời ngẩn ra: “Tô Trầm?”

Tô Trầm nói: “Phải.”

Hai gã hộ vệ nhìn nhau, một gã trong đó nói: “Thỉnh các hạ chờ, chúng ta đi thông báo việc này.”

Nói xong người kia xoay người vào Cố phủ.

Tô Trầm liếc mắt nhìn bóng lưng hộ vệ đi vào, chậm rãi nói: “Nghe giọng điệu của các ngươi, các ngươi hình như đã nghe qua tên của ta rồi?”

Hộ vệ lưu thủ kia nhìn không chớp mắt nói: “Chưa nghe nói qua.”

“Chưa nghe nói qua?” Tô Trầm nhìn hộ vệ lưu thủ: “Vậy sao các ngươi lại khẩn trương? Hô hấp của ngươi nặng lên, nguyên lực đang ngưng tụ, khí thế theo bản năng tăng mạnh...”

Hộ vệ kia hừ một tiếng: “Ta không biết ngươi đang nói gì, cứ chờ ở đây là được.”

Tô Trầm lùi về sau vài bước: “Nếu đã vậy, thì hay là ngày khác ta sẽ đến bái phỏng đi.”

Hắn nói xong quay đầu bước đi.

Hộ vệ kia thấy hắn rời khỏi, trong lòng khẩn trương, hô lên: “Chớ có đi!”

Thế mà dùng tay đi bắt Tô Trầm.

Không đợi tay của hắn đụng tới Tô Trầm, Tô Trầm đã quát: “Bắt!”

Cương Nham vươn đại thủ, đặt trên vai hộ vệ kia, nhất thời hộ vệ kia không thể động đậy. Đồng thời Tử Ảnh xoát lạp lạp thả ra một đống giấy trắng quấn lấy hộ vệ kia, nháy mắt trói hắn thành bánh chưng.

Tô Trầm cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, những người khác thì trói tên hộ vệ lại rồi nhanh chóng rời đi, nháy mắt biến mất ở đầu hẻm.

Chỉ trong chốc lát, từ trong đại môn Cố phủ lao ra một đám người, cầm đầu là một tên anh tử anh tuấn, khí thế dâng trào, hắn nhìn tứ phía không thấy tên hộ vệ kia, vẻ mặt âm trầm nói: “Để hắn chạy mất!”

Một gã nam tử gương mặt âm u lập tức nói: “Tìm, hắn nhất định còn chưa đi xa.”

Mọi người phần phật tản ra.

Không có ai chú ý tới, tại một góc tối ở trong ngõ nhỏ có một người đang lặng lẽ nhìn bọn họ.

Tô Trầm.

Sau khi nhìn trong chốc lát, hắn xoay người rơi đi.

Lúc này, hắn thật sự rời đi.

————————————————

Một rừng cây nằm ngoài Tân Vũ Thành, hộ vệ chậm rãi tỉnh lại.

Mở mắt ra là một gương mặt to lớn hung thần ác sát đang dán vào mặt mình.

Hộ vệ kia bị dọa giật mình, Cương Nham bóp lấy cổ hắn nói: “Chúng ta hỏi, ngươi trả lời, đừng nói lời thừa. Hiểu chưa?”

Hộ vệ kia hoảng sợ gật đầu.

Cương Nham tránh ra, Tô Trầm đi tới: “Là ai hạ lệnh đối phó ta?”

“Cố Phi Hồng, Cố thiếu.”

“Trong Cố gia hắn có thân phận gì?”

“Tiểu nhi tử gia chủ Cố Minh Vệ.”

“Tại sao hắn đối phó ta?”

“Cố thiếu gia thích Cố Khinh La.”

“Đều là người Cố gia, vội vã ăn cỏ gần hang như vậy à?”

“Dù sao đều tách ra nhiều năm như vậy, huyết thống sớm mỏng. Hơn nữa vì độ thuần khiết của huyết mạch, bản thân các đại gia tộc cũng cỗ vũ họ hàng thành thân, có gì kỳ quái đâu.”

“Bốp!”

“A!”

Kêu lên thê thảm, ngón tay vừa chỉ kia liền bị bẻ gãy.

Tô Trầm lãnh khốc nói: “Đã bảo ngươi không được nói lời thừa, đúng không?”

“Phải... Phải...” Hộ vệ liên tục gật đầu.

“Ngươi tên gì?”

“Cố... Cố Liên.”

“Huyết mạch của ngươi vẫn chưa thức tỉnh?”

“Nếu ta thức tỉnh thì sao có khả năng lưu lạc trở thành hộ vệ giữ cửa được.”

“Cũng đúng. Đã như vậy, Cố gia có bao nhiêu người thức tỉnh huyết mạch?” Tô Trầm tiếp tục hỏi.

“Tổng cộng năm trăm bốn mươi hai người.”

“Đều là tu vi gì?” “Có những ai?” “Phân bố như thế nào?” “Cố Khinh La ở đâu?” “Tình huống hiện tại của nàng như thế nào?”...

Tô Trầm hỏi từng cái một.

Theo đáp án của hộ vệ kia, một cái bức họa về thế lực của Cố gia cũng chậm rãi hiện ra trước mắt mọi người.