Chương 919 Cản lại (2)
Trước mắt Cố gia có hai mươi Hoàng Cực cảnh, được xưng là mười hai Nhân Hoàng, là chỗ dựa lớn nhất của Cố gia.
Bên dưới Hóa Ý cảnh có bốn ngươi hai người, tạo thành bốn mươi hai thiên trụ, là trụ cột vững vàng của Cố gia.
Xuống dưới nữa Nhiên Linh có hơn một trăm người.
Diêu Quang ba trăm, là nhiều nhất, trái lại Khai Dương cảnh bất quá chỉ hơn trăm.
Đó là vì một khi Nguyên thú huyết mạch thức tỉnh, trùng kích Diêu Quang rất thoải mái, trong mắt người khác là lạch trời, ở trong mắt nguyên huyết Cố gia lại chỉ là một con đường bằng phẳng.
Về phần những người đã thức tỉnh mà có thực lực dưới Phí Huyết cảnh thì cơ bản không có, bởi vì thức tỉnh rất khó cho nên không có thực lực và nội tình nhất định thì rất khó làm được.
Thực lực như vậy phóng nhãn khắp thiên hạ, không có gia tộc nào dám nói mình mạnh hơn.
Nếu Sở gia không nắm giữ bí pháp nào đó khắc chế Cố gia thì lấy lực lượng của Cố gia, chỉ sợ từ lâu đã gầy dựng lại sự hưng thịnh của Quang Huy rồi.
Tuy từ lâu đã biết Cố gia cường đại nhưng sau khi biết được thực lực thật sự của Cố gia, mọi người vẫn bị dọa giật mình.
Trách không được hộ vệ kia dễ như vậy nói ra toàn bộ nội dung, bởi vì yêu cầu này của Tô Trầm kỳ thật hầu hết mọi người trong Không Sơn đều biết.
Cố gia từ xưa tới này không che dấu qua thực lực của mình, Sở gia cũng không cho phép bọn họ che dấu.
Thời khắc này sau khi hộ vệ kia giảng giải xong, nói: “Hiểu rõ Cố gia nên sợ rồi sao? Cho ngươi một lời khuyên, hiện tại ngươi tốt nhất nên thừa cơ chạy trốn thật nhanh, từ nay về sau đừng xuất hiện. Trái lại, nếu dám chọc Cố gia, ngươi tất chết không chỗ chôn.”
“Khẩu khí kiêu ngạo như vậy, ngươi không sợ bây giờ ta giết ngươi sao?” Tô Trầm hỏi.
Hộ vệ kia hừ nói: “Lúc trước là sợ ngươi xúc động nên mới phối hợp một chút. Hiện tại ngươi biết Cố gia lợi hại, nghĩ đến khi làm việc cũng sẽ có điều suy nghĩ. Nếu ngươi giết ta, Cố gia tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.”
“Cố gia không thể ra khỏi Không Sơn, tại sao ta lại phải sợ bọn họ?”
“Không ra Không Sơn thì cũng phải nhìn tình hình. Nếu có ngươi giết đệ tử Cố gia, Cố gia còn có quyền phái người báo thù. Khi cần thiết, nếu như có sự đồng ý thì có thể xuất ngoại trong những trường hợp đặc biệt!”
“Nhưng trường hợp đặc biệt này sẽ không phải là ngươi, đúng không?” Tô Trầm nói.
Hộ vệ kia biến sắc, hiển nhiên bị Tô Trầm nói trúng chỗ hiểm.
Tô Trầm thở dài: “Đã cảnh cáo ngươi đừng nói lời thừa rồi, không nghe. Bây giờ ngươi đã nói ra quá nhiều lời thừa rồi, ta cũng không muốn bẻ gãy ngón tay của ngươi nữa, chỉ bẻ gãy một thứ của ngươi là được.”
Hộ vệ kia vừa thở ra, chợt nghe Tô Trầm nói: “Cổ.”
Hộ vệ kinh hãi: “Không.”
Răng rắc, Tô Trầm đã bẻ gãy cổ tên hộ vệ kia.
“Nếu ngươi không kiêu ngạo, có lẽ đã không chết.” Tô Trầm nói xong, thuận tay ném thi thể tên hộ vệ kia đi, sau đó một mình lâm vào trong suy ngẫm.
Suy nghĩ trong chốc lát, Tô Trầm nói: “Mặc kệ như thế nào ta đều phải đến gặp Khinh La.”
Cương Nham kinh hãi: “Chủ nhân nghĩ kỹ a!”
Mười hai Nhân Hoàng thật sự rất đáng sợ, lúc trước một tên Yêu Hoàng bị thương nặng như Phi Sắc Chi Tâm liền suýt nữa giết Tô Trầm, Cố gia mười hai nguyên huyết Nhân Hoàng trên cơ bản chính là tồn tại đỉnh phong toàn Nhân tộc.
Hiện tại Tô Trầm căn bản không có tư cách gì khiêu chiến, chỉ có thể nhìn lên.
Đừng nói là bọn họ, chính là bốn mươi hai vị Hóa Ý đại năng này, tùy tiện một vị đều bù đắp được hơn phân nửa Vô Cực Tông.
Nhưng mà có gian nguy đến cỡ nào, Tô Trầm cũng sẽ không sợ hãi mà lùi bước.
Tô Trầm thản nhiên nói: “Cố gia thế mạnh, cường công không được, nhưng võ không được, vị tất văn không thành, có một số việc chỉ cần nghĩ các là có thể làm được.”
Lúc trước ở Yến Giang Thành Tô Trầm có thể ném ngàn vạn thu phục Lũng Tây Cố gia, hiện tại vị tất không thể dùng lại trò cũ. Chẳng qua Cố gia có mười hai Nhân Hoàng làm chủ, so sánh lại cường đại hơn Lũng Tây Cố gia nhiều lắm, nếu muốn thu phục bằng cách mua bọn họ thì chỉ sợ ngàn vạn nguyên thạch không đủ mà là ngàn ức nguyên thạch.
Chớ nói Tô Trầm có nhiều tiền như vậy không, cho dù có cũng không có khả năng cứ như vậy nện xuống.
Cho nên chuyện dùng tiền mua bọn họ quá nửa không được.
Nhưng không thể dùng tiền để mua, không có nghĩa là không có biện pháp khác.
Cúi đầu suy tư một lúc, Tô Trầm nói: “Đầu tiên phải để cho Khinh La biết ta đến đây.”
Cố Phi Hồng vội vàng đối phó hắn như vậy, nghĩa là Cố Khinh La chắc chắn còn đang chờ hắn.
Nhưng mà có Cố Khinh Hồng tại trong Cố phủ, Tô Trầm muốn gặp Cố Khinh Gia khó càng thêm khó. Chỉ cần ngày nào Tô Trầm không thấy Cố Khinh La, thì Cố Phi Hồng đều có thể nhân cơ hội gài bẫy Tô Trầm. Không chừng một ngày nào đó Cố Khinh La nghĩ rằng Tô Trầm di tình biệt luyến, khi đó Cố Phi Hồng lại thừa dịp hỏng bét mà vào thì cho dù có trinh tiết liệt nữ cỡ nào sợ là cũng bị chiếm đóng quá nửa.
Cho nên việc cấp bách là phải để cho Cố Khinh La biết tin mình đến đây.
Cương Nham buồn bực nói: “Nhưng mà không gặp được Cố tiểu thư thì truyền tin cho nàng bằng cách nào a?”
“Việc này...” Tô Trầm đi qua đi lại vài bước: “Cũng không phải là không có cách.”
“Cách gì?” Mọi người cùng nhau hỏi.
Tô Trầm từ từ nói: “Suy nghĩ thoáng một chút, muốn báo tin cho nàng, vị tất phải tiến vào Cố phủ... Cố Phi Hồng có phong bế tin tức đến đâu, thân là cô nương trong nhà, nàng cũng cần phải đi ra đường nhỉ?”
“Vậy thì chờ. Chỉ có đạo lý ngàn ngày làm tặc, không có ngàn ngày phòng cướp, chắc chắn sẽ có một ngày nàng đi ra ngoài.”
Kiên nhẫn, thường là thủ đoạn dễ nhất và hữu hiệu nhất để đạt được thành công.
Mỗi ngày vào lúc sáng sớm Cố Khinh La đều thích đi Lão Hưng Trai để ăn bánh bao, sau đó uống một chén canh thơm nồng mùi lão hưng xà, sẽ cảm thấy cả người đều thỏa mãn.
Nhưng sáng hôm nay lúc đi ra cửa, Cố Khinh La lại bị ngăn lại.
“Khinh La cô nương, Hồng thiếu có lệnh, thỉnh cô nương mấy ngày này không cần ra cửa.” Một gã hộ vệ ngăn Cố Khinh La lại nói.
“Làm sao? Cố Khinh La ta muốn đi đâu còn phải được các ngươi cho phép?” Cố Khinh La mày liễu dựng thẳng hỏi.
Tuy dời đến bản gia Cố gia, nhưng bản thân Cố Khinh La vẫn được tự do, Cố gia cũng không thể khống chế nàng như những đệ tử bản gia kia. Dù sao Cố Khinh La vốn không phải là đệ tử bản gia, mà là người của chi ngoài sau khi thức tỉnh mới tiến vào, tính độc lập tự nhiên mạnh.
Hộ vệ kia cười nói: “Khinh La cô nương hiểu lầm, mấy ngay nay bên ngoài có chút không thái bình, một vài tên trộm cướp quá cảnh vào Tân Vũ Thành tập kích chung quanh, đã có không ít đại nhân vật vì chuyện này mà bị thương. Hồng thiếu cũng là vì suy nghĩ cho an toàn của Khinh La cô nương nên mới để Khinh La cô nương mấy ngày này không cần ra cửa.”
Cố Khinh La nói: “Lấy thực lực Cố gia, giải quyết mấy tên trộm cướp này không được sao?”