← Quay lại trang sách

Chương 925 Trớ chú

“Đáng ghét!”

Cố Phi Hồng phẫn nộ xiết chặt nắm đấm.

Hắn đi qua đi lại vài bước, sau đó mới nói:

“Giờ bọn hắn hẳn đã không còn ở trong thành, nếu đã nắm giữ bí thuật bỏ trốn, dù phái nhiều người hơn nữa đi tìm e là cũng vô dụng. Xem ra chỉ còn cách mời hoàng thất hỗ trợ.”

“Thiếu gia, vì Cố Khinh La mà...”

Dương Xuân Ngạn kinh hãi, muốn khuyên can Cố Phi Hồng.

“Câm mồm!”

Cố Phi Hồng đập tới một chưởng, đánh lên mặt Dương Xuân Ngạn:

“Nếu không phải bởi vì ngươi, sao Cố Khinh La lại chạy thoát?”

Dương Xuân Ngạn cúi đầu không nói.

Cố Phi Hồng lớn tiếng quát:

“Chuẩn bị xe, ta muốn đi gặp Thái tử!”

Một canh giờ sau.

Thái tử phủ.

Sở Giang Ngọc ngồi ở vị trí của mình, ung dung uống trà, nhàn nhã nói:

“Cố huynh, chuyện này không phải ta không chịu giúp ngươi, thực sự là làm trái ước định giữa hai nhà chúng ta. Năm đó lúc lập thệ ước, quý tổ tiên đã ước pháp tam chương với tổ tiên nhà ta, Hồng La Quỷ Ấn chỉ có thể dùng để bắt giữ kẻ làm trái pháp lệnh, chứ không thể dùng để nhòm ngó riêng tư. Yêu cầu hiện tại của ngươi khiến ta rất khó xử a.”

Cố Phi Hồng cười nói:

“Ta biết, có điều giờ là ta chủ động đề ra thỉnh cầu, chứ không phải hoàng thất vi ước.”

“Vấn đề là ngươi có thể đại biểu Cố gia ư?”

“Cái này...”

Cố Phi Hồng thoáng hiện vẻ do dự.

Cố gia có tận mười hai Nhân Hoàng, dù là bản gia chủ mạch cũng có hai mươi bảy hộ, Trưởng Lão Hội có 108 người, ai cũng đều là đại nhân vật, người người đều có suy nghĩ riêng.

Cố Phi Hồng có địa vị cao quý trong Cố gia, nhưng người địa vị cao quý lại không chỉ mỗi mình hắn.

Nếu nói hắn có thể ảnh hưởng Cố gia, cái đó không thành vấn đề, nhưng nói đến đại biểu cho ý chí Cố gia, vậy thì còn kém xa lắm.

Thấy hắn như vậy, Sở Giang Ngọc khẽ cười:

“Ngươi xem, không phải ta không chịu giúp ngươi, thực sự là Cố huynh ngươi không đưa ra được bảo đảm mà ta cần. Nếu ta cứ vậy mang ý của ngươi đi gặp phụ hoàng, sợ rằng vị trí Thái tử này của ta cũng đến hồi kết thúc.”

Cố Phi Hồng vội nói:

“Kính xin Thái tử điện hạ hỗ trợ! Mặc kệ thế nào, ta không thể nhìn đôi cẩu nam nữ kia tiêu diêu ngoài vòng pháp luật.”

Sắc mặt Sở Giang Ngọc thoáng trầm xuống:

“Là tiêu dao bên ngoài Cố phủ ngươi chứ? Pháp của Không Sơn này, là pháp của Sở gia, không phải của Cố gia.”

Cố Phi Hồng biết mình nói lỡ lời:

“Đúng, là ta nói sai, kính xin Thái tử thứ lỗi. Nếu Thái tử chịu giúp ta, ta nguyện đưa tặng Thiên Niên Không Thanh!”

“Thiên Niên Không Thanh?”

Sở Giang Ngọc lẩm bẩm một tiếng, xem ra đã hơi động tâm.

Nghĩ một lát rồi nói:

“Muốn ta giúp ngươi cũng không phải không được. Chẳng qua ngươi phải cho ta một phần văn bản ủy thác chính thức, cũng lấy một giọt nguyên huyết ấn ký, đóng xuống Chúc Long ấn.”

“Cái này...”

Cố Phi Hồng do dự thoáng chốc, sau đó cắn răng nói:

“Được!”

Đưa đi Cố Phi Hồng, trên mặt Sở Giang Ngọc lộ ra ý cười khó lường.

Một tên nam tử trung niên hiện thân đi ra từ trong bóng tối, nói:

“Thái tử, ngươi thật sự muốn vì một khối Thiên Niên Không Thanh mà đi cầu bệ hạ mở ra Hồng La kính ư?”

Sở Giang Ngọc cau mày lại, đáp:

“Làm sao có thể? Thiên Niên Không Thanh tuy giá trị, nhưng ta cần đến mức ấy ư? Bổn cung thân là Thái tử, tài phú cỡ nào mà không có, còn phải để ý đến bảo bối Cố gia?”

“Vậy ngươi...”

Sở Giang Ngọc lập tức cười hắc hắc:

“Chỉ là nếu ta không cầm lợi ích hắn, thì sao thể hiện ra là ta được người nhờ vả? Tên Cố Phi Hồng ngu xuẩn, yêu cầu của hắn căn bản không khác gì tự mình dâng Cố gia cho ta, kỳ thực dù hắn không cho bất kỳ lợi ích nào, ta cũng sẽ đồng ý. Ha Ha Ha Ha!”

Hai nhà Sở Cố ước pháp tam chương, Cố gia tiếp nhận Sở gia quản giáo, nhưng chỉ cần Cố gia không có hành vi làm phản, không trốn ra nước ngoài, không tư thụ huyết mạch, vậy Sở gia liền không được tùy ý giám thị.

Nhiều năm tới nay, Sở gia một mực tuân thủ ước định này, không dễ dàng khởi động Hồng La kính.

Nhưng thân là hậu duệ Nguyên Huyết, ai có thể bảo đảm bọn hắn không làm chút động tác trong bóng tối?

Tuy mấy năm nay Sở gia cũng từng có lúc khởi dụng Hồng La kính, nhưng mỗi lần khởi dụng, Cố gia đều dự biết từ trước.

Nếu bọn hắn đã dự biết trước, tự nhiên sẽ làm sẵn phòng bị. Có thể nói, mở ra Hồng La kính trong tình thế như vậy không thể đạt được hiệu quả giám thị thực sự.

Nhưng hôm nay lại khác.

Cố Phi Hồng gạt Cố gia đưa ra ủy thác, lấy Nguyên Huyết ấn ký, đóng xuống Chúc Long ấn, bằng với Sở gia không vi phạm ước định quản chế Cố gia, có thể nhân cơ hội giám thị Cố gia.

Cố Phi Hồng vì Cố Khinh La, có thể nói là bị người nắm chuôi, điều này sao không khiến Sở Giang Ngọc cao hứng cho được?

Quan trọng nhất chính là, hắn thân là Thái tử, lập đại công này, tất nhiên cũng sẽ khiến phụ vương hài lòng.

————————————

Trời đã sáng.

Lúc Cố Khinh La tỉnh lại, phát hiện Tô Trầm đã không ở bên người.

Nàng mặc quần áo vào, đi ra cửa động, phát hiện Cương Nham mang theo thập nhị kiếm thị chính đang canh giữ ngoài động.

“Tham kiến phu nhân!”

Nhìn thấy Cố Khinh La đi ra, đám người Cương Nham đồng loạt hô lên.

Cố Khinh La cũng không khách khí, thoải mái tiếp nhận danh xưng này, hỏi:

“Tô Trầm đâu?”

“Chính đang cùng Vân thiếu làm nghiên cứu ở bên kia.”

Cương Nham chỉ về rừng cây cách đó không xa, đáp.

“Sáng sớm đã bắt đầu nghiên cứu...”

Cố Khinh La lầm bầm một câu. Nữ tử có cường thế mấy, đối với nam nhân một lòng “công tác” cũng khó tránh khỏi sẽ oán giận đối phương không hiểu phong tình, huống hồ Cố Khinh La tuy rằng khôn khéo, nhưng còn chưa tới mức hoàn toàn lý tính, đối với thanh xuân và ái tình vẫn có mộng tưởng của riêng mình.

Chỉ là rất nhanh nàng liền ý thức được mình đã trách oan Tô Trầm.

Ở nhà đá trong rừng, Tô Trầm chính đang quan sát một bình máu.

Máu trong bình rất ít, chỉ có một giọt, nhưng giọt máu này lại sôi trào ra nguyên lực kinh người, tỏa ra khí thế mãnh liệt.

Tô Trầm liên tục truyền vào ba bình dược tề trung hòa mới áp chế được cỗ lực lượng sôi trào kia.

Dù vậy, huyết dịch pha loãng đến đỉnh điểm vẫn mơ hồ truyền đến tiếng thét gào trầm thấp, như có viễn cổ cự thú nào đó đang kêu gào, chấn nhiếp nhân tâm.

“Đây là...”

Cố Khinh La đi tới, vừa khéo nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc hỏi.

“Là máu của nàng.”

Tô Trầm cũng không quay đầu lại, đáp.

Đêm hôm qua trong lúc triền miên, Tô Trầm muốn mấy giọt máu tươi của Cố Khinh La, đây chính là một giọt trong đó.

“Chàng đang nghiên cứu cái gì?”

Cố Khinh La hỏi.

“Hồng La Quỷ Ấn.”

Tô Trầm trả lời.

Tùy theo tiếng đáp của hắn, chợt thấy một cỗ khói mù đột nhiên thăng lên từ trong bình dược tề, hóa thành một cái đầu quỷ thét gào phẫn nộ với Tô Trầm.

Tô Trầm chỉ tay một cái, ấn ký quỷ thủ kia bị ngón tay Tô Trầm đâm thủng, kêu rên biến mất.

“Chàng loại bỏ nó rồi?”

Cố Khinh La hỏi.

“Không, nó chỉ ngủ say thôi.”

Tô Trầm lắc đầu:

“Trớ chú thật là đáng sợ, lạc ấn ở mỗi một tế bào trong thân thể, như giòi bám xương, căn bản không cách nào loại bỏ. Dù tiêu diệt cũng sẽ nhanh chóng tái sinh, mà trớ chú giống như vậy, không ngờ lại có những ba cái.”