Chương 930 Phẫn nộ (1)
“Chạy rồi?”
Chứng kiến cảnh Phi Hồng hóa hồng bay đi, ứng đúng với tên của hắn, Tô Trầm không khỏi ngẩn ra, nhịn không được thốt ra hai chữ này, đến cả Ma Yết chú cũng bởi thế mà đứt đoạn.
Cũng may khắc tiếp theo hắn kịp thời nối lại —— dùng Ma Yết chú có điểm này là bất tiện, trong khi sử dụng không cách nào nói chuyện.
“Hẳn là một loại bí phù độn pháp nào đó do Cố Minh Vệ cho hắn, chuyên môn dùng làm hộ thân.”
Cố Khinh La đã nói.
“Đáng tiếc.”
Tô Trầm lại nhịn không được thốt lên.
Ma Yết chú lần nữa bị cắt đứt, Cố Lục An Cố Bạch Dạ đồng thời khôi phục quyền khống chế thân thể, chỉ tiếc vừa mới chuyển thân liền lại bị Tô Trầm khống chế.
Vân Báo thực sự không nhìn nổi nữa:
“Đừng chỉ chúng tự giết lẫn nhau, đám gia hỏa này cứ luôn chống lại khống chế của ngươi, không bằng để chúng ta ra tay đi.”
Tô Trầm không thể nói chuyện, đành gật gật đầu —— hắn vốn còn muốn cảm thụ uy lực Ma Yết Thần Chú một phen, nhưng đáng tiếc Cố Phi Hồng lại chạy mất rồi.
Nếu Cố Phi Hồng đã chạy, vậy thì phiền phức mới hẳn sẽ tới rất nhanh.
Nơi này không thể đợi lâu.
Được Tô Trầm gật đầu, Vân Báo lập tức xông lên.
Giờ hắn mới chỉ là Khai Dương cảnh, chưa tới Diêu Quang, nhưng hắn lại trực tiếp tìm tới một đối thủ cấp bậc Diêu Quang, nếu bàn về dũng mãnh, xưa nay Vân Báo không thua kẻ nào.
Tiếp đó là Cương Nham, Tử Ảnh, thập nhị kiếm thị cũng dồn dập xuất kích.
Có những người này gia nhập, thủ hạ của Cố Phi Hồng không còn bất kỳ khả năng nào để trở mình, bị tiêu diệt như bẻ cành khô.
Tô Trầm nhìn Cố Khinh La nói:
“Việc sắp xảy ra có thể nàng sẽ không muốn nhìn.”
“Nhất định phải vậy sao?”
Cố Khinh La hỏi:
“Dù nói thế nào, bọn hắn cũng là người Cố gia.”
“Bọn hắn không coi nàng là người Cố gia, nàng cũng không nhất thiết phải để bọn hắn vào trong lòng. Quan trọng nhất chính là, mặt sau chúng ta có thể sẽ đối mặt với rất nhiều phiền phức...”
Tô Trầm còn chưa nói hết, song Cố Khinh La đã hiểu.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Đã được Cố Khinh La cho phép, Tô Trầm không khách khí nữa, trực tiếp bước vào sâu trong rừng, phóng ra tế đàn, đặt thi thể Cố Lục An trên tế đàn.
“Ta muốn biết phiền phức mà ta có thể sẽ gặp phải sau đó.”
Tô Trầm nói.
Đây là lần đầu tiên hắn không hỏi chuyện liên quan tới nghiên cứu.
Nguyên Cốt Quyền Trượng “báo hỉ bất báo ưu”, Tô Trầm dò hỏi về phiền phức mà mình có khả năng gặp phải, đồng nghĩa với đây là một kết quả tất sẽ bị thay đổi, cũng có nghĩa hiến tế phải được tăng cường.
Trong tình huống bình thường, một lần hiến tế như vậy cần tế phẩm rất cao, nhưng hiện tại Tô Trầm chỉ cầm thi thể Cố Lục An đặt lên liền lập tức thấy được hình ảnh xuất hiện.
“Quả nhiên, Nguyên Cốt Quyền Trượng yêu thích thứ này.”
Trong mắt Tô Trầm lộ ra vẻ hưng phấn.
Điều này cũng có nghĩa, bỗng chốc Tô Trầm tìm ra một mỏ quặng phong phú, một lượng lớn huyết mạch Nguyên thú đủ khiến Tô Trầm giành được vô số đáp án.
Chỉ là một khắc sau Tô Trầm liền tỉnh lại.
Lấy người làm tế phẩm cũng như dùng người làm thí nghiệm đều là chuyện phạm vào húy kỵ, có phần tàn nhẫn.
Chính vì nguyên nhân này mới càng phải khống chế, tránh miễn lạc vào tà đạo.
Tô Trầm bây giờ, tùy theo thời gian trôi đi đã dần dần trưởng thành.
Hắn đã qua tuổi chỉ nghĩ đến cái trước mắt, mà trở nên càng thêm trầm ổn, tâm tính cũng càng thêm ổn trọng.
Huyết mạch Cố thị quả thực là bảo tàng để sử dụng Nguyên Cốt Quyền Trượng, nhưng người có việc nên làm có việc không nên làm, trong tình cảnh không nhất thiết, tốt nhất đừng làm thì hơn.
Đương nhiên, nhóm người trước mắt này đã đến giết hắn, vậy thì không cần phải nương tay.
Trong lòng đang suy nghĩ, đồng thời hình ảnh trên tế đàn cũng hiện rõ trong mắt Tô Trầm.
Nhìn thấy người truy sát mình, Tô Trầm khá là ngạc nhiên:
“Không ngờ là bọn hắn?”
Thoáng suy nghĩ một lát, Tô Trầm ném luôn cả Cố Bạch Dạ lên tế đàn:
“Ta muốn biết...”
——————————————
Trước khi Tô Trầm đối chiến cùng Cố Phi Hồng, một hồi nhiễu loạn cũng đang bạo phát ở Cố phủ.
Dò xét của Sở Giang Ngọc như ngòi thuốc nổ đốt lên hỏa dược trong lòng đám người Cố gia.
Đặc biệt là Cố Tâm Dung.
Là một trong mười hai Nhân Hoàng của Cố gia, Cố gia tứ tổ, Cố Tâm Dung tu vi tuy cao, tính khí lại nóng nảy không khác gì thanh niên.
“Thật to gan, dám vi phạm thỏa thuận, công nhiên dò xét chuyện riêng tư của Cố gia ta!”
Khoảnh khắc khi phát hiện bị dò xét, Cố Tâm Dung lập tức nổi giận đùng đùng.
Hắn phẫn nộ không chỉ vì 161 cây sinh mệnh nguyên chúc bại lộ —— bại lộ thì bại lộ thôi, trước đây cũng không phải chưa bại lộ bao giờ, thắng hay thua cũng không phải đại sự mang tính quyết định gì, then chốt là phương thức bại lộ của lần này không đúng, là Hồng La kính trong tình thế chưa qua cho phép tự ý mở ra Hồng La kính.
Đây là hành vi vi phạm thỏa thuận!
Đây là chuyện Cố Tâm Dong tuyệt đối không thể nào chấp nhận.
Thế nên vừa phát hiện việc này, Cố Tâm Dung lập tức đình chỉ động tác ngưng luyện sinh mệnh nguyên chúc, trực tiếp đi ra mật thất.
Nàng muốn tìm Sở gia tính sổ.
Đúng, tính sổ!
Dù do Sở gia là kẻ quản giáo Cố gia, dù cho Cố gia đang tiến hành chuyện cấm kỵ, thế nhưng Cố tứ nãi nãi là thế, hoàn toàn không lúng túng khi bị người vạch trần, chỉ có phẫn nộ vì đối thủ vi ước.
So sánh ra, hai vị lão tổ tông khác của Cố gia là Cố Thanh Tùng, Cố Thanh Dương lại liếc nhau một cái, đồng thời lắc đầu thở dài.
Bọn hắn rõ ràng một chuyện, Sở gia chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ đánh vỡ ước định, nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra. Hơn nữa chuyện này có khả năng là bất lợi với Cố gia.
Thoáng trầm tư suy nghĩ một lát, Cố Thanh Tùng nói:
“Mặc kệ thế nào, trước tiên đi hỏi đã rồi tính.”
“Ừ!”
Cố Thanh Dương gật đầu đồng ý, quay đầu lại nhìn đống sinh mệnh nguyên chúc kia, thở dài, ống tay áo cuốn một cái, tất cả liền được thu hồi. Nếu đã bị phát hiện, vậy cũng chỉ có thể mang theo bên mình.
Ra khỏi mật thất liền nhìn thấy vô số người trên dưới Cố phủ đang kinh hoảng kêu gọi, hiển nhiên có không ít người đã phát hiện bị giám thị, Cố Tâm Dung hừ một tiếng, cũng không để ý, trực tiếp bay thẳng lên trời, lao tới Sở vương cung.
Lấy tốc độ của nàng, nháy mắt đã đi tới vương cung.
Không chỉ nhanh, khí thế còn rất hùng hổ.
Ầm!
Một mảnh gợn sóng mênh mông nổ vang trên đỉnh vương cung, lượng lớn nguyên lực như gió nổi mây vần tụ tập đến, nháy mắt đã che kín bầu trời Sở vương cung, ở trong mắt người ngoài cứ như là bầu trời đột nhiên tối sầm lại, ở trong mắt nguyên khí sĩ thì là nguyên năng chung quang đột nhiên phong phú —— phong phú đến độ như sắp hóa thành mưa trút xuống.
Nhưng nó nhất định sẽ không rơi xuống, bởi vì đó là do một vị cường giả Nhân Hoàng tụ tập lực lượng thiên địa, sẽ không rơi xuống cho bất cứ kẻ nào, chúng chỉ biến hóa hưởng ứng theo hô hoán của Hoàng giả mà thôi.
Đấy mới chỉ là tự phát bản năng dưới cơn thịnh nộ của Cố Tâm Dong, nếu nàng có lòng muốn đại chiến, ảnh hưởng lên bầu không khí sẽ còn có thể khuếch đại thêm mấy chục lần.