Chương 931 Phẫn nộ (2)
Nhưng dù là như thế, dưới uy áp cực lớn này, thường dân bên dưới vẫn cảm thấy áp lực cực lớn.
Uy hiếp đến quá nhanh, nhanh đến mức ngay cả trận pháp bảo vệ vương cung cũng không kịp khởi động.
Chẳng qua một khắc sau, một cỗ ánh sáng ôn hoà liền thăng lên từ trong Sở vương cung, xua tan mù mịt, tiêu trừ uy áp, vô thanh vô tức hóa giải khí thế khủng bố kia, khiến áp lực trong lòng mọi người được buông lỏng.
“Bệ hạ, là bệ hạ ra tay.”
Đông đảo binh sĩ thủ cung lập tức nhận ra, đây là quốc chủ Sở Nguyên tự thân ra tay.
Giống như Cố Tâm Dung, Sở Nguyên cũng là Hoàng Cực cảnh.
Cảnh giới tương đồng, về huyết mạch thì hơi kém một chút, nếu đọ thực lực, Sở Nguyên hẳn kém một chút so với Cố Tâm Dung.
May mắn là hắn không cần đọ thực lực.
Nắm giữ ba đại trớ chú, Sở Nguyên tiên thiên khắc chế Cố gia.
Nhưng dù là vậy, đối mặt Cố Tâm Dung khí thế hùng hổ lao tới, Sở Nguyên vẫn ôn tồn nói:
“Hóa ra là tứ cô đến. Tứ cô đại giá thân lâm, Sở Nguyên vinh hạnh vô cùng, chỉ là cần gì mà phải đại động can qua như thế?”
Bối phận của Cố Tâm Dung lớn hơn Sở Nguyên, thế nên Sở Nguyên nhìn thấy cũng phải xưng nàng một tiếng tứ cô.
“Sở Nguyên!”
Cố Tâm Dung bạo quát:
“Ngươi lại dám vi phạm ước hẹn năm đó, tự ý vận dụng Hồng La kính, giám thị Cố phủ. Ngươi thật cho rằng nắm giữ bí chú liền có thể đảo hành nghịch thi, coi Cố phủ ta như không khí? Có tin Cố Tâm Dung ta...”
“Thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, dồn toàn lực liều mạng... Ta biết, ta biết.”
Sở Nguyên cười ha ha nói:
“Ta tin tưởng tính khí và quyết tâm của tứ cô, tuyệt không dung người tùy ý bắt nạt. Mười hai Nhân Hoàng Cố phủ đồng loạt đi ra, dù có là Nguyên Mộng Sát Pháp cũng không ngăn nổi các ngươi giết ta. Hai nhà Sở Cố tự giết lẫn nhau, kết cục tất là lưỡng bại câu thương, ta tin, những thứ này ta đều tin, thế nên ta luôn một mực tôn trọng Cố phủ.”
“Tôn trọng của ngươi chính là tự tiện khởi động Hồng La kính, dòm ngó bí mật Cố phủ ta ư?”
Cố Tâm Dung hung hăng quát.
Sở Nguyên đành chịu nói:
“Ngươi không thể hạ xuống nói chuyện sao?”
Cố Tâm Dung còn muốn nói gì đó, Cố Thanh Tùng đã từ phía sau chạy tới nói:
“Xuống đây rồi nói, ở giữa trời nhao nhao như thế thì còn ra thể thống gì.”
Lúc này Cố Tâm Dung mới thu hồi lửa giận, hạ xuống Sở vương cung.
Khắc này Sở Nguyên an vị trên Nghị Chính điện, bên người không có một quan viên nào, cho thấy hắn sớm đã có chuẩn bị đối với điều này.
Thân hình Cố Tâm Dung lóe lên, đi tới trước người Sở Nguyên:
“Sở Nguyên, ngươi tự tiện sử dụng Hồng La kính, có gì để giải thích không?”
Sở Nguyên cười nói:
“Tứ cô hiểu lầm, chuyện này không tồn tại cái gọi là “tự tiện sử dụng”, mà là Cố gia ủy thác ta làm vậy.”
“Ngươi nói cái gì?”
Cố Tâm Dung sững sờ.
Cố gia ủy thác?
Chuyện Cố gia ủy thác Sở gia vận dụng Hồng La kính trước đây không phải chưa từng xảy ra, nhưng trước đó trên dưới Cố gia đều sẽ biết trước, cũng bởi thế mà làm sẵn chuẩn bị. Có chuyện gì không nên làm, vào lúc đó đều sẽ dừng lại.
Thế nhưng hôm nay sao không ai nhắc nhở bọn họ cả?
“Kẻ nào?”
Cố Tâm Dung hỏi.
“Cố Phi Hồng.”
“Phi Hồng?”
Cố thị tam lão đều ngạc nhiên.
Cố Thanh Dương liền nói:
“Sao Phi Hồng lại làm như vậy?”
“Không tin? Mời chư vị xem.”
Sở Nguyên giương tay lên, một phong thư ủy thác bay lên từ trên án, bay đến trong tay Cố Tâm Dung.
Cố Tâm Dung vừa nhìn, quả nhiên là ủy thác của Cố Phi Hồng, mặt trên còn đóng Chúc Long ấn của gia chủ Cố Minh Vệ.
“Làm sao lại thế? Tại sao lại như vậy?”
Toàn thân Cố Tâm Dung không khỏi run lên.
Cố Thanh Tùng Cố Thanh Dương cũng nhìn mà trợn mắt há mồm.
Cố Thanh Tùng vội nói:
“Sao Phi Hồng lại làm ra chuyện như vậy? Tại sao hắn không nói trước với chúng ta một tiếng?”
“Bởi vì hắn sợ các ngươi phản đối.”
Sở Giang Ngọc cười hì hì đi ra từ phía sau, lúc này hắn mới nói ra chuyện Cố Phi Hồng muốn tìm kiếm Cố Khinh La.
Nghe được Cố Phi Hồng vì tìm Cố Khinh La mà làm việc này, mắt Cố Tâm Dung tối sầm lại:
“Vì một nữ nhân... Chỉ vì một nữ nhân... Tên khốn kiếp này!”
Cố Tâm Dung giận đến độ cả người run lên.
Lão thái thái giận dữ hỏi:
“Giờ hắn đang ở đâu?”
Sở Nguyên đứng lên trả lời:
“Hẳn là còn ở ngoài thành, muốn biết địa chỉ cụ thể, xin mời di giá Hồng La điện.”
Nghe nói thế, ba người lập tức theo bước Sở Nguyên Sở Giang Ngọc đi tới Hồng La điện.
Đi tới Hồng La điện, Sở Giang Ngọc liếc nhìn Hồng La kính, nói:
“Di, không ở chỗ này, quang ấn của hắn đã trở về Cố phủ. Lạ thật...”
Sở Giang Ngọc còn chưa kịp nói kỳ lạ chỗ nào, Cố Tâm Dung đã vung tay một cái, cánh tay trái ly thể bay lên không trung, hóa thành một con giao long bay đi.
Lát sau trở về, miệng lớn nhả ra, Cố Phi Hồng rơi bẹp xuống đất.
Đầy mặt sợ hãi.
Ầm!
Cố Phi Hồng lăn lộn dưới đất, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Cố Tâm Dung.
“Tứ nãi nãi!”
Cố Phi Hồng kêu to:
“Tứ nãi nãi cứu ta!”
Hắn bị thủ đoạn của Tô Trầm dọa đến hồn phi phách tán, thời khắc này nhìn thấy lão tổ tông nhà mình liền vồ tới theo bản năng.
Chỉ là không chờ hắn kịp lại gần, một cỗ khí thế khủng bố như cự long viễn cổ đã bao phủ lấy hắn.
Cố Tâm Dung trước nay luôn hiền từ hòa ái với hắn, giờ này lại phảng phất như một con cự thú viễn cổ đi ra từ trong mãng hoang, hai mắt lãnh khốc nhìn hắn, nói:
“Là ngươi ủy thác cho Sở gia? Ủy thác bọn hắn sử dụng Hồng La kính?”
Cố Phi Hồng còn chưa kịp phản ứng:
“Tứ nãi nãi, cái đó không quan trọng, vừa nãy ta đụng tới...”
“Trả lời ta!”
Thanh âm Cố Tâm Dung như sấm rền, vọng tận tâm can Cố Phi Hồng.
Cố Phi Hồng bị dọa cho ngã bệt ra đất, chỉ là khắc sau hắn đã lơ lửng giữa không trung.
Cố Tâm Dung chỉ cần một ánh mắt liền khiến Cố Phi Hồng triệt để mất đi lực lượng chưởng khống thân mình.
“Tứ nãi nãi, ngươi nghe ta nói...”
Cố Phi Hồng kêu to.
“Trả lời ta!”
Cự thú gầm rống lần nữa vang lên, khuếch đại, tràn ngập nội tâm Cố Phi Hồng.
Cố Phi Hồng vạn phần sợ hãi nhìn lão tổ tông:
“Vâng... Là ta... Đưa ra ủy thác... Ta... Ta muốn tìm tới...”
Hắn còn chưa nói hết, Cố Tâm Dung đã nghe không vô.
Bàn tay vô hình niết chặt cổ Cố Phi Hồng, bóp cho hắn trợn trắng mắt.
Cố Tâm Dung lại vô lực giật lui mấy bước:
“Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh mà!”
Cố Thanh Tùng và Cố Thanh Dương cũng đồng thời lắc đầu.
Gặp phải một tên tử tôn vô năng bất hiếu như thế, lần này bọn họ chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Sở Giang Ngọc cười hì hì nói:
“Nếu hiểu lầm đã tiêu tan, vậy thì dễ làm. À đúng rồi, vừa nãy lúc tìm Khinh La cô nương, ta không cẩn thận tìm lộn người, vừa khéo thấy được ba vị...”
Hắn kéo dài ngữ điệu không nói tiếp, Cố Thanh Dương biết ý hắn, lấy ra một chiếc nguyên giới ném cho Sở Nguyên:
“Mấy năm qua Cố phủ thêm đinh thêm khẩu, hậu duệ dần tăng, số lượng nguyên chúc chế tác cũng có tăng lên. Đây là số sinh mệnh nguyên chúc chúng ta tinh luyện thêm trong khoảng thời gian này, vốn định tập hợp được nhiều chút mới giao cho Sở vương cung, lựa ngày không bằng gặp dịp, đưa luôn trong hôm nay đi.”