Chương 932 Đại hiền
Che dấu nguyên chúc làm của riêng bị phát hiện, vậy thì đành phải giao ra, chỉ là ngoài mặt đương nhiên phải giải thích nghe sao cho êm tai.
Sở vương cung cũng sẽ không đi sâu, không bới móc ra thêm tội danh nào nữa.
Hai bên ở chung nhiều năm như vậy, trước nay vẫn luôn “thông cảm cho nhau” như thế.
Sở Nguyên cười hì hì tiếp nhận nguyên giới, qua tay đưa cho Sở Giang Ngọc, đây là khen thưởng đối với lần lập công này của hắn, đồng thời cười nói:
“Đã như vậy, xem ra lần cung ứng nguyên chúc kế tiếp phải tăng thêm số lượng cho phù hợp thực tế? Không bằng ngay trên cơ sở cũ, mỗi năm lại tăng hai mươi cây, thế nào?”
Cố gia tam lão nhìn nhau, đành phải gật đầu đồng ý.
Mỗi lần thất bại, mất đi không chỉ là nguyên chúc cất làm của riêng, còn có số lượng cung cấp sau này nữa.
Thiệt thòi đó, quả thực rất lớn.
Mà lúc này nghe nói thế, Cố Phi Hồng cuối cùng mới biết mình đã gây ra họa gì, sợ đến độ cả người không đứng dậy nổi.
Hắn biết hành vi của mình nhất định sẽ mang đến phiền phức cho một ít người trong Cố phủ, nhưng hắn không ngờ là phiền toái sẽ lớn như vậy.
Dù sao Cố thị tam lão tuy tinh luyện sinh mệnh nguyên chúc, nhưng không phải thời thời khắc khắc đều tiến hành tinh luyện. Tinh luyện sinh mệnh nguyên chúc sẽ sản sinh tiêu hao cực lớn, thời gian tinh luyện thực sự rất ngắn, phần lớn thời gian mọi người đều dùng để tu hành.
Ai mà ngờ lại không khéo đến vậy, thời điểm dùng Hồng La kính lại vừa đúng lúc bọn hắn đang tinh luyện sinh mệnh nguyên chúc.
Thật ra đây không hoàn toàn là trùng hợp.
Bởi vì thời gian sử dụng Hồng La kính là do Sở Giang Ngọc chọn, Sở gia và Cố gia qua lại nhiều năm như vậy, đối với thói quen hành sự của Cố gia sớm có hiểu rất rõ, bọn họ biết đại thể Cố thị tam lão sẽ tinh luyện sinh mệnh nguyên chúc vào lúc nào. Chỉ có điều tin tức này là tuyệt mật, chỉ mình Sở Nguyên Sở Giang Ngọc biết, dù là Cố Phi Hồng cũng không biết. Những tin tức nhìn như vô dụng này dưới điều kiện nhất định liền có thể phát huy ra tác dụng cực kỳ trọng yếu, tỷ như lần này.
Thế nên đây vừa là trùng hợp, vừa không phải trùng hợp, mà là kết quả dưới sự cố ý sắp đặt mà ra.
Cố Tâm Dung chỉ hơi nghĩ một chút liền lập tức hiểu ra ảo diệu trong đó, lại nghĩ tới đây cũng là vì sự ngu xuẩn của Cố Phi Hồng, Cố Tâm Dung càng giận mà không chỗ phát tiết.
Lại nghĩ việc này cũng có quan hệ đến Cố Khinh La, Cố Tâm Dung hỏi:
“Cố Khinh La đâu? Không phải ngươi đi bắt nàng ư? Sao còn không dẫn người về?”
Sở Giang Ngọc nói:
“Cố Khinh La còn ở rừng rậm ngoài thành.”
Vừa nãy hắn nói “lạ thật”, chính là chỉ việc này.
Vốn tưởng Cố Phi Hồng mang theo hai đại Nhiên Linh và một đống thủ hạ như thế, thể nào cũng bắt về được Cố Khinh La Tô Trầm, không ngờ điểm đỏ đại biểu Cố Khinh La vẫn ở nơi đó không nhúc nhích, ngược lại là Cố Phi Hồng chủ động trở về trước.
Lúc này Cố Phi Hồng mới trả lời:
“Ta không thể mang nàng về, đám người Lục An Bạch Dạ đều chết rồi!”
Cái gì?
Đám người Sở Nguyên Cố Tâm Dung đều ngẩn ngơ.
Ngay cả Sở Giang Ngọc cũng không tin tưởng, nói:
“Sao có thể có chuyện đó? Tô Trầm chẳng phải chỉ là Diêu Quang cảnh sao? Ngươi dẫn theo hai tên Nhiên Linh, năm tên Diêu Quang cơ mà.
“Bởi vì hắn biết Ma Yết chú!”
Cố Phi Hồng lớn tiếng đáp.
Một câu nói chấn cho tất cả mọi người choáng váng mặt mày.
————————————
Tô Trầm rời đi không lâu, rất nhanh liền lần nữa trở về.
Lúc trở lại, trong tay đã không còn thi thể.
Cương Nham nghênh đón nói:
“Chủ nhân, tất cả đã chuẩn bị xong, có thể đi rồi.”
“Không vội.”
Ngoài dự liệu, Tô Trầm thản nhiên đáp:
“Chờ một chút đi, phiền phức mới hẳn sẽ đến nhanh thôi.”
Cố Khinh La vội nói:
“Tô Trầm, chúng ta không nhất thiết phải đấu sống đấu chết với Cố gia. Ngươi nắm giữ thủ đoạn khống chế trớ chú, Cố gia đã không cách nào uy hiếp được ngươi.”
Tô Trầm thở dài:
“Phiền phức ta nói không phải Cố gia.”
Cái gì?
Cố Khinh La ngạc nhiên.
Không phải Cố gia, vậy có thể là ai?
Rất nhanh Cố Khinh La liền biết đáp án.
Chân trời xẹt qua từng đạo từng đạo quang ảnh, như lụa hồng lướt trên bầu trời, vẽ ra từng đạo thải quang rồi rơi xuống.
Khoảnh khắc nhìn thấy người tới, Cố Khinh La triệt để chấn kinh.
“Bệ hạ?”
Người tới không ngờ là Không Sơn quốc chủ Sở Nguyên.
Sau lưng hắn là Sở Giang Ngọc và mấy chục tên cường giả Không Sơn quốc, trong đó không thiếu cường giả Nhiên Linh Hóa Ý cảnh, đếm sơ qua cũng có mấy chục.
Mà ở một đầu khác là ba người Cố Tâm Dung Cố Thanh Tùng Cố Thanh Dương cùng với Cố Phi Hồng bị bọn hắn xách theo.
Người Cố gia không nhiều, nhưng ba vị lão tổ tông cấp Nhân Hoàng đều đến đủ cả.
Nhiều đại năng cường giả như vậy, có thể nói là lực lượng tối đỉnh phong tối đỉnh chóp của Nhân loại, toàn bộ xuất hiện ở đây, ý nghĩa sau lưng không cần nói cũng biết.
Cố Khinh La lập tức hiểu ra.
Nàng biết mình quên mất điều gì!
Sở gia!
Đúng, nàng quên phản ứng của Sở gia.
Tô Trầm nắm giữ ba đại trớ chú, qua đó liền có tiền vốn lớn nhất để đối phó Cố gia, đồng thời cũng trong vô hình đưa tới phiền toái cực lớn cho mình.
Chính là Sở gia.
Trước nay chuyện chưởng khống ba đại trớ chú luôn là đặc quyền của Sở gia, là lợi khí mạnh nhất giúp bọn hắn chấp hành quản giáo Cố gia. Chính nhờ thứ đó mà trong bảy đại quốc độ Nhân tộc, bọn hắn là nước duy nhất không cần đối mặt ngoại địch. Trong khi sáu nước còn lại đều đang tắm máu phấn chiến thì Sở vương triều lại chỉ cần làm tốt công tác quản giáo của mình, mỗi năm phân cho sáu nước chút sinh mệnh nguyên chúc là được.
Mà bây giờ, đột nhiên có một người ngoài nắm giữ bí pháp ba đại trớ chú, vậy phải làm sao?
Đối với Sở gia mà nói, đây là chuyện còn đáng sợ hơn cả việc Tô Trầm phát minh bí pháp vô huyết trùng kích Hoàng Cực cảnh.
Thế nên Sở Nguyên vừa nghe nói Tô Trầm nắm giữ ba đại trớ chú, cả người như muốn nổ tung.
Đúng, nắm giữ pháp môn khống chế ba đại trớ chú bằng với chọc ra một lỗ thủng, chỉ có điều lỗ thủng này không phải đâm lên người Cố gia, mà đâm lên Sở vương triều.
Đối với Cố gia mà nói, cùng lắm chỉ là thêm một chủ nhân, vận mệnh mình vốn đã bị khống chế, lại thêm một chủ nhân cũng đâu có sao.
Thế nhưng đối với Sở vương triều mà nói, đây là đại sự dao động căn bản, chuyện như vậy sao có thể khiến bọn hắn không kinh, sao có thể không hoảng?
Thế nên bọn hắn đến rồi.
Mới vừa xuất hiện, Sở Nguyên liền nói:
“Động thủ, bắt lấy!”
Một tên cường giả Hóa Ý lập tức ra tay, thủ trảo gào thét chụp hướng Tô Trầm.
Miệng Tô Trầm vang lên tiếng huýt trầm thấp.
Cố Tâm Dung đột nhiên xuất thủ, ngăn trở một trảo này.
“Tứ cô!”
Sở Nguyên kêu lên.
Cố Tâm Dung vội kêu lên:
“Ma Yết Thần Chú! Là do Ma Yết Thần Chú!”
Sở Nguyên biến sắc:
“Thu tay!”
Cường giả Hóa Ý kia liền thu tay.
Cố Tâm Dung phẫn nộ kêu to:
“Tiểu tử, ngươi dám dùng Ma Yết Thần Chú với ta?”