Chương 938 Quá thành (Thượng) (1)
Đám đông đi tới quan đạo, trên đường có thể thấy lượng lớn thợ mỏ vai vác cuốc chim đang hành tẩu. Lấy quặng là nghề nghiệp chính ở đây, thế nên khắp nơi chung quanh đâu đâu cũng thấy thợ mỏ.
Nơi đám người Tô Trầm đi qua có một hầm mỏ cỡ nhỏ. Từ xa nhìn lại có thể nhìn thấy lượng lớn thợ mỏ đang tụ tập cùng nhau, uống rượu, đánh cược, chửi thề văng tục, cuộc sống xem ra cũng khá là thoải mái.
“Đi hỏi bọn họ xem Chư gia đi như thế nào.”
Tô Trầm nói.
Một tên kiếm thị gọi Lâm Tiêu đi tới nói:
“Chào các ngươi, xin hỏi Hoành Lĩnh Chư gia nên đi như thế nào?”
Một tên đại hán đang uống rượu nhìn nhìn Lâm Tiêu, hỏi ngược lại:
“Từ nơi khác đến?”
Lâm Tiêu gật đầu:
“Đúng, có vấn đề gì không?”
Đại hán liền nhếch môi cười rộ lên, sau đó quay đầu hô:
“Nơi này có đám người từ ngoài tới, muốn hỏi Chư gia đi như thế nào!”
Nghe nói thế, đám đông đang uống rượu, đánh bạc, chửi đổng, tất cả đều ngưng lại hành động đang làm, từng tên từng tên vây lại, nhìn Lâm Tiêu và đám người Tô Trầm.
Lâm Tiêu lùi ra sau mấy bước, một cánh tay bất động thanh sắc sờ về chuôi kiếm sau lưng:
“Chư vị, các ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi tìm Chư gia có chuyện gì?”
Một thanh âm có vẻ lười nhác vang lên.
Đoàn người tách ra, một tên đại hán cởi trần thân trên đi tới, trước ngực xăm một con hổ yêu, trên vai còn vác một cây đại chùy.
Chùy kia rõ ràng là lõi đặc, bước chân rơi trên mặt đất, mặt đất theo đó lay động mấy lần.
Lâm Tiêu trả lời:
“Chuyện đó không liên quan gì tới các ngươi.”
“Hắn nói không liên quan gì tới chúng ta!”
Đại hán vác cự chùy quay đầu lại quát một tiếng, thế là chợt nghe đám người xung quanh đều cười lên hắc hắc.
Đại hán kia nói tiếp:
“Nhìn các ngươi không giống là đối đầu của Chư gia?”
Lâm Tiêu:
“Không phải.”
Đại hán lấy xuống chùy trên vai:
“Nếu đã không phải đối đầu của Chư gia... Vậy chính là đối đầu của chúng ta!”
Hô!
Đại chùy gào thét đập tới Lâm Tiêu.
Một kích này vừa nhanh vừa độc, tới cực kỳ đột nhiên, nếu đổi thành người bình thường chỉ sợ đã đương trường trúng chiêu. Đại hán này thực lực mạnh, nhưng đê hèn nhất là phương thức ra tay cực nham hiểm.
Cự chùy gào thét đập tới, mắt thấy sắp đập lên mặt Lâm Tiêu, nhưng ngay khoảnh khắc sắp sửa chạm đến, một tay Lâm Tiêu đã án lên cự chùy, vừa thu vừa phóng, người dán vào cự chùy kia bay lên, như bông liễu theo gió, cả người nhẹ nhàng như thể hoàn toàn không có trọng lượng.
Cự chùy tuy hung mãnh, nhưng kẻ trúng lại hoàn toàn không chịu lực, cứ thế nhẹ nhõm hóa giải uy lực của một chùy vừa rồi.
Khắc sau Lâm Tiêu nhẹ nhàng đáp xuống.
Hắn trừng mắt nhìn đại hán kia:
“Đê tiện!”
Đại hán cười hắc hắc:
“Có chút cân lượng, các anh em, lên!”
Tùy theo tiếng hô của hắn, vô số thợ mỏ đồng loạt giơ lên cuốc mỏ trong tay lao về phía Lâm Tiêu và đám người Tô Trầm đằng sau.
Đào mỏ là công việc yêu cầu thể lực, có thể trở thành thợ mỏ thường thường cũng đều có luyện qua, dù không phải nguyên khí sĩ thì chí ít cũng có cấp bậc võ sĩ.
Khắc này mấy chục tên thợ mỏ cấp võ sĩ đồng loạt giết tới, đổi thành thường nhân sớm bị dọa chạy, có điều đáng tiếc bọn hắn tìm lộn đối thủ, kết cục chú định sẽ không tốt đẹp gì.
Lần này thập nhị kiếm thị mà Tô Trầm mang theo đều là Khai Dương cảnh, lại còn đều là đỉnh phong của cảnh giới đó, ai nấy đều sắp đối diện đột phá, sở dĩ Tô Trầm mang theo bọn họ bên người cũng là để dễ dàng giúp bọn họ trùng kích cảnh giới —— trận pháp của Thạch Khai Hoang còn chưa nghiên cứu xong, nhưng cũng đã có sồ hình. Trên cơ sở sồ hình đó, nếu lại thêm ngoại lực cường đại thêm vào, có thể đạt đến hiệu quả phụ trợ trùng kích. Tô Trầm tự thân phụ trợ, chính là để lần nữa cảm thụ biến hóa trong đó.
Khai Dương đỉnh phong đối phó võ sĩ tầm thường, đây hoàn toàn là nghiền ép về cấp bậc.
Đến tay cũng không cần động, Lâm Tiêu chỉ lặng lẽ phóng ra khí thế, một cỗ khí thế bàng đại cuốn thốc ra, đám thợ mỏ kia liền như nai con gặp phải mãnh hổ, cả người mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
Mắt thấy trên đất nằm rạp một phiến, lúc này Lâm Tiêu mới đi tới, đạp lên tay đại hán xách cự chùy kia:
“Giờ đã có thể nói được chưa? Chư gia đi như thế nào?”
Đại hán kia tuy ra tay ti bỉ, nhưng vẫn có mấy phần ngạnh khí, nhe răng nói:
“Ngươi có bản lĩnh thì làm thịt lão tử!”
Lâm Tiêu khẽ cau mày, một ngón tay nâng lên, nhắm ngay mi tâm đại hán.
Đại hán chợt cảm thấy mi tâm lạnh toát.
Nỗ sợ hãi tử vong dâng lên trong lòng, đại hán kêu lên:
“Ta nói... Ta nói!”
Khóe miệng Lâm Tiêu nhếch lên nụ cười khinh miệt:
“Vậy ra cốt khí gì đó đều là giả hết phải không?”
Phí lời, không phải chỉ là hỏi cái đường thôi sao, ta cần phải đọ sức đến cùng. Đại hán kia nghĩ thầm. Muốn làm hảo hán mà không được, đành vội kêu lên:
“Tiến vào thành, nhà thứ ba, hẻm Tử Ngọ, Đại Tây nhai.”
“Tại sao muốn ra tay với chúng ta?”
Lâm Tiêu lại hỏi.
Tuy Tô Trầm không yêu cầu hắn hỏi cái này, nhưng một tên thủ hạ thông minh tự nên biết phải làm thế nào.
Đại hán kia nhếch mép:
“Các ngươi tới giúp Chư gia khai chiến, còn không biết tại sao?”
“Giúp Chư gia khai chiến?”
Lâm Tiêu ngây người, quay đầu lại Tô Trầm.
Tô Trầm đi tới:
“Chư gia khai chiến cùng ai?”
Hán tử kia cũng sững sờ:
Các ngươi thật không biết? Các ngươi không phải viện thủ bọn hắn mời tới?”
“Tạm thời không phải.”
Tô Trầm trả lời.
Trước không phải không có nghĩa là sau này không phải, đến cùng có phải hay không thì quyết định bởi tình hình Chư gia, hồi đáp của Tô Trầm trước nay luôn bảo lưu ba phần, dù là với kẻ địch cũng như vậy.
Hán tử kia thở dài:
“Thì ra là ta tự gây phiền phức. À, mà cũng không phải, nếu các ngươi đã là bằng hữu của bọn hắn thì nhất định sẽ giúp bọn hắn.”
“Ít nói nhảm, đến cùng ai đang khai chiến cùng Chư gia? Nguyên nhân là sao?”
Lúc này hán tử mới từ từ hồi đáp.
Khai chiến cùng Chư gia là một đại tộc khác của Bình Thiên thành.
Giữa quý tộc và quý tộc với nhau không phải lúc nào cũng hoà thuận, vì lợi ích, quý tộc tranh đoạt cừu sát lẫn nhau chỗ nào cũng có.
Quý tộc Bình Thiên thành cũng như vậy.
Vì tranh cướp tài nguyên khoáng sản Hoành Lĩnh, tranh đấu giữa các đại gia tộc xưa nay đều rất lợi hại.
Bình Thiên thành có hai gia tộc Yêu Hoàng, một trong số đó là Quỷ Tâm Yêu Hồ Chư gia, một gia tộc khác chính là Ám Ảnh Chi Xà Dung gia.
Ám Ảnh Chi Xà là một loại yêu thú có chứa khí tức hắc ám mãnh liệt, sinh hoạt trong bóng tối, không những có năng lực Hắc Ám Ẩn Nặc, càng sở hữu thủ đoạn ám sát cường đại, là huyết mạch thích khách điển hình.
Bình Thiên thành cũng bởi vậy mà hình thành hai thế lực lấy hai nhà làm đầu, đối lập lẫn nhau, hán tử này chính thuộc về một gia tộc nhỏ ở Bình Thiên thành, lệ thuộc Dung gia.
Song phương không hòa thuận đã nhiều năm, trước đây cũng từng nhiều lần tranh đấu, thường là đấu một trận lại nghỉ ngơi một trận.
Lần này Tô Trầm tới vừa đúng lúc, không biết tại sao, hai nhà lại bắt đầu tái đấu, chiến hỏa càng thiêu càng vượng, xem ra một trận đại chiến là điều không miễn được, các nhà đều đã gác giáo chờ trời sáng, chuẩn bị sẵn sàng ra tay.