← Quay lại trang sách

Chương 939 Quá thành (Thượng) (2)

Tô Trầm xuất hiện vào lúc này, chẳng trách những người kia vừa nhìn thấy liền chủ động công kích.

“Vậy các ngươi cũng không biết tại sao mà chiến?”

Hán tử toét miệng cười:

“Hai nhà mỗi cách mười, hai mươi năm đều phải đánh một lần, lợi ích, nữ nhân, thậm chí chỉ là một lần tranh phong trong kỹ viện nào đó cũng có khả năng đánh lên. Lý do... Sớm đã không quan trọng nữa rồi.”

“Hóa ra là vậy.”

Tô Trầm đã hiểu.

Đây chỉ là một đám thợ mỏ, Tô Trầm cũng vô ý làm khó dễ, tha cho bọn hắn xoay người rời đi.

Mắt thấy Tô Trầm rời đi, hán tử kia chậm rãi đứng lên, ánh mắt lại dần trầm xuống:

“Phát tin tức, Chư gia có cường viện đến, tình thế khả năng có biến.”

“Trình độ cường viện nói thế nào?”

Một tên thợ mỏ nhỏ gầy hỏi.

Đại hán trầm mặc nửa ngày, nói:

“Chí ít mười hai tên Khai Dương cảnh, ba người dẫn đầu không cách nào xác nhận thực lực, hoài nghi chí ít một người trong đó là Diêu Quang cảnh, còn có lực lượng ngầm nữa hay không thì cũng không thể xác nhận.”

——————————

“Gia hỏa sử chùy kia có vấn đề.”

Đi được một đoạn, Vân Báo đột nhiên nói.

“Ồ?”

Tô Trầm nhìn nhìn Vân Báo:

“Vấn đề gì?”

Vân Báo lắc đầu:

“Ta không biết, nhưng trực giác mách bảo ta hắn không đúng.”

Tô Trầm suy nghĩ một lát rồi nói:

“Đứa sử chùy kia là Dẫn Khí cảnh, đã chính thức là nguyên khí sĩ. Vấn đề lớn nhất của hắn chính là ra tay quá lỗ mãng, không phù hợp phong thái mà một nguyên khí sĩ nên có. Phải biết lúc chúng ta đến tuy đã thu liễm khí tức, từ bên ngoài không nhìn ra tu vi, nhưng không cần những cái khác, chỉ nhìn sự tồn tại của Cương Nham liền có thể biết được chúng ta tuyệt không phải người thường.”

Tôi tớ Nham tộc không phải ai ai cũng đều có thể có được, thập nhị kiếm thị thu liễm tu vi khí tức, nhưng hành vi cử chỉ đều là nhất thể, rõ ràng có tính tổ chức cực cao.

Người như vậy, vừa nhìn cũng biết không phải phàm nhân.

Trong tình hình đó, một tên nguyên sĩ Dẫn Khí dám tự ý ra tay, quả thật không khác gì tự tìm đường chết.

Vân Báo hỏi:

“Vậy tại sao hắn còn muốn ra tay?”

Trực giác có thể cho hắn đáp án, nhưng không thể cho hắn nguyên do, đây chính là khác biệt lớn nhất giữa nhận biết bằng trực giác và suy lý bằng logic, thứ trước biết có chuyện lại không biết nguyên nhân của chuyện đó là sao.

Tô Trầm trả lời:

“Bởi vì chỉ có ra tay, hắn mới có thể xác nhận thực lực chúng ta.”

Lâm Tiêu phóng thích khí thế, bại lộ thực lực Khai Dương cảnh, những võ sĩ kia không phát hiện ra được, nguyên sĩ Dẫn Khí lại nhất định có thể cảm nhận được sự khác biệt. Thập nhị kiếm thị vừa nhìn cũng biết là loại hộ vệ, một tên là Khai Dương, những kẻ khác tự nhiên cũng vậy. Nói cách khác, chí ít có thể xác nhận đám người Tô Trầm có mười hai tên nguyên sĩ Khai Dương.

Mà hộ vệ là nguyên sĩ Khai Dương, người cầm đầu cấp bậc tự nhiên sẽ càng cao, tuy không thể xác nhận thực lực, nhưng chí ít có thể phân tích ra đại khái.

“Lá gan đám gia hỏa này đúng là không nhỏ!”

Lâm Tiêu oán hận nói.

Tuy có đủ loại lý do để giải thích hành vi của những người kia, nhưng đằng sau loại hành vi này tồn tại nguy hiểm cực đại là sự thực không thể chối cãi.

Cương Nham tiếp lời:

“Đây chính là người chết vì tiền, chim chết vì mồi.”

Vừa nói đến đó thì đã đi đến Bình Thiên thành.

Vào thành, có thể nhìn thấy trong thành đâu đâu cũng có võ sĩ túm năm tụm ba đi tới đi lui, cầm đao dẫn đội, mục quang ngưng trọng, tán phát ra khí tức căng thẳng cực rõ ràng.

Xem ra hai đại quý tộc tranh đấu đã lan đến trọn tòa thành thị này.

Hiện tại hai nhà Chư Dung mỗi bên chiếm một nửa Bình Thiên thành.

Phương hướng bọn Tô Trầm tiến vào là Tây môn, chính là phạm vi thế lực của Dung gia, vì vậy trên đường tiến tới đều gặp toàn thuộc hạ Dung gia, người của Chư gia không dám tùy tiện đi vào chỗ này.

Nếu đám Tô Trầm hô một tiếng “Ta là bạn của Chư gia” ở chỗ này, vậy thì kéo tới vây công không chỉ là một đám thợ mỏ nhỏ nhoi như khi nãy nữa.

Hành tẩu trên địa bàn thuộc về kẻ địch, đến ngay cả Vân Báo luôn luôn không sợ trời không sợ đất cũng có phần căng thẳng, không kìm được lầm bầm một câu:

“Sớm biết thì đã đi vòng tiến vào từ hướng khác rồi.”

Có Liệt Dương toa, vòng qua Bình Thiên thành đi vào từ một cửa khác thực sự không phải việc khó, chỉ là hiện giờ muốn làm vậy thì đã quá muộn.

Một đường tiến tới, không biết bao nhiêu người nhìn bọn hắn, trong mắt tràn ngập soi xét.

Tô Trầm lại điềm nhiên như không, tiếp tục thảnh thơi đi tới —— sóng to gió lớn nhìn nhiều rồi, Bình Thiên thành nho nhỏ này hắn không để vào trong mắt.

Đường lớn chính giữa Bình Thiên thành gọi là Xích Sắc đại đạo.

Chư gia cùng Dung gia lấy con đường này làm trung tâm, phân chia thành hai khu vực.

Đám người Tô Trầm tiến về phía Xích Sắc đại đạo, dẫn tới số người quan chú cũng càng lúc càng nhiều.

Lúc sắp tiếp cận Xích Sắc đại đạo, một tên nam tử đứng ra chặn đường.

“Các ngươi muốn đi đâu?”

“Cái đó không liên quan tới ngươi.”

Cương Nham cất giọng ồm ồm đáp:

“Tốt nhất ngươi nên tránh ra.”

“Nếu ta không tránh thì sao?”

Người kia cười hắc hắc nói.

Tùy theo tiếng đáp của hắn, đám người phụ cận liền dồn dập vây lại.

Một tên nam tử sắc mặt âm lãnh nói:

“Xem ra có người đi nhầm đường.”

Cương Nham quay đầu lại nhìn Tô Trầm một cái, thấy Tô Trầm không lên tiếng, trong lòng tự biết nên xử lý thế nào:

“Vậy ta đành phải đắc tội.”

Nói rồi hắn cúi đầu xuống, phóng về phía trước.

Động tác của hắn không nhanh, cũng không nắm vũ khí, cứ như một con tê giác xông thẳng tới.

Nam tử ngăn cản kia mới đầu còn không để ý, chỉ khẽ nhấc tay một cái, nguyên lực to lớn đột nhiên xuất hiện, hách nhiên cũng là một tên nguyên sĩ Khai Dương, khó trách lại dám tự tin đứng ra chặn đường.

Nhưng một khắc sau, khi Cương Nham xông đến như hổ, nam tử kia mới cảm nhận được áp lực cực lớn, sắc mặt hơi đổi:

“Không hay!”

Chỉ nghe Ầm, một tiếng vang vọng, nam tử chặn đường đã bị hất bay ra ngoài, vẽ ra một đạo vòng cung trên không trung rồi rơi xuống đất, kéo theo đám người phụ cận ngoái đầu nhìn.

“Tiên sư, thịt nó!”

Không biết là ai quát một tiếng, đám đông bốn phía lập tức gào thét xông lên.

Cương Nham giẫm mạnh chân xuống đất. Một đạo sóng khí trùng kích lấy hắn làm trung tâm tản ra bốn phía, ầm ầm cuốn thốc, khắc sau liền thấy từng đạo từng đạo nhân ảnh bay lên trời, sau đó rơi rụng như sủi cảo, cảnh tượng khá là đẹp mắt.

Chẳng qua cũng không ảnh hưởng mấy đến đối phương.

Vài tên nam tử đứng nguyên như cắm rễ xuống mặt đất, cười lạnh nhìn Cương Nham.

Cương Nham cũng không ngạc nhiên, một cước này của hắn chỉ để thanh lý người yếu, nhưng không đối phó được cường giả chân chính.

Nhưng cũng không sao, vậy là đủ rồi.

Lúc này người thanh niên bị Cương Nham đánh bay lúc trước đã trở về, cùng với ba người đứng nguyên trên đất còn lại đồng thời đối đầu Cương Nham.

Cương Nham nhếch môi cười một tiếng nói:

“Thanh lý xong cá tạp, giờ mới vào món chính.”