Chương 947 Kén rể
Quay đầu nhìn lại, Chư Tiên Dao chính đang rảo bước đi tới. Nàng mặc một bộ váy dài đỏ chót, bước đi tựa như đóa hoa hồng nở rộ, rạng ngời rực rỡ. Trong tay còn cầm chiếc roi ngựa nhỏ, phía sau theo hai người, một người trong đó là tên Diêu Quang Sa tộc khi xưa thu phục ở Lâm Sơn thành, người còn lại cũng là Diêu Quang, nhưng không quen biết, nhưng nhìn hình thái cũng biết là người bị Chư Tiên Dao khống chế.
Điều này đủ để thuyết minh khoảng thời gian qua Chư Tiên Dao thu hoạch không tệ ——khống chế một mục tiêu vĩnh viễn cần mất ba năm tu vi, bây giờ Chư Tiên Dao có thể khống chế hai tên, tu vi bản thân lại không giảm phản tăng, chỉ có thể giải thích bằng một điều, đó là Chư gia cho nàng lượng lớn tài nguyên, bù đắp tiêu hao của nàng.
Không lạ, Chư Tiên Dao trở về, mang theo huyết mạch có thể đề thăng lực lượng của cả gia tộc, nếu không được coi trọng mới là có vấn đề.
Bây giờ Chư Tiên Dao tuy còn chưa tu luyện tới Diêu Quang cảnh, nhưng dựa vào khống chế hai tên bộc dịch Diêu Quang, thực lực lại đã ngang hàng Diêu Quang.
Khắc này sự xuất hiện của nàng không nghi ngờ liền dẫn lên một hồi rối loạn.
Chư gia Đại tiểu thư chính là tồn tại khiến vô số người thương nhớ.
Mà giờ, nàng lại nói mình có nam nhân!
Chuyện này đúng là tin nóng hổi.
Như đổi thành thường ngày, chỉ sợ vô số người sẽ phẫn nộ vây công “nam nhân của Chư đại tiểu thư”, nhưng Tô Trầm vừa mới phát uy, là người mà ngay cả Dung Tu đều không làm gì được, những người khác sao còn dám lên.
Tô Trầm nhìn khắp toàn trường, xung quanh không ai dám bước ra đối mặt.
Tô Trầm cười cười:
“Xem ra không còn chuyện gì rồi.”
Lúc này mới xoay người đi tới Chư Tiên Dao.
Dung Tu nhìn theo bóng lưng hắn, hai tay khẽ run.
Hắn rất muốn xuất thủ, nhưng đối mặt Tô Trầm và Chư Tiên Dao liên thủ, hắn không có bất kỳ nắm chắc nào, đành cứ thế nhìn đối phương vượt qua trung tuyến, ra khỏi địa bàn Dung gia, đi tới địa bàn Chư gia.
Dừng lại trước mặt Chư Tiên Dao, Tô Trầm mỉm cười nhìn nàng.
Đôi môi căng mọng của Chư Tiên Dao khẽ cong lên:
“Đồ vô lương tâm nhà ngươi, còn biết đến thăm ta.”
Tô Trầm nở nụ cười, không nói lời nào, cứ thế ôm Chư Tiên Dao vào trong lòng, sau đó hôn lên môi nàng.
Cảnh này khiến đám đông nhìn mà lần nữa trợn mắt há hồm.
Nữ thần cứ thế bị người hôn!
Tuy trước đó đã nghe Chư Tiên Dao nói đây là nam nhân của nàng, nhưng nói là một chuyện, thực sự nhìn thấy lại là một cảm thụ hoàn toàn khác. Khắc đó, không biết có bao nhiêu ánh mắt đố kị như hỏa như tiễn xạ đến.
Đáng tiếc hoàn toàn không có sức sát thương, Tô Trầm vẫn ôm Chư Tiên Dao hôn say đắm.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, mãi đến khi tưởng như ngạt thở mới tách ra.
Chư Tiên Dao lần nữa đứng lên, mặt phấn má đào, ánh mắt lại mang theo dụ hoặc vô hạn, cứ thế nhìn Tô Trầm, nhu tình như nước:
“Đã đủ chưa?”
“Chưa đủ, nhưng giờ không thích hợp tiếp tục ở chỗ này.”
Tô Trầm cười nói.
Nói xong liền cứ thế vươn tay, ôm lấy Chư Tiên Dao đi về phía trước, Chư Tiên Dao cũng không từ chối, ôm lấy cổ Tô Trầm, cả người sà vào trong ngực hắn.
Thủ hạ Dung gia chỉ có thể nhìn Tô Trầm rời đi.
Mắt thấy bóng lưng xa dần, một thanh âm từ phía sau vang lên:
“Thanh niên, ngươi tên là gì?”
Tô Trầm quay người lại, nhìn thấy một lão giả xuất hiện trên địa bàn Dung gia.
Tô Trầm không ngờ lại không phát hiện hắn xuất hiện từ lúc nào.
Mắt thoáng híp lại:
“Ta tên Tô Trầm.”
“Tô Trầm?”
Lão giả nghiền ngẫm danh tự đó trong thoáng chốc, “hắc” một tiếng nói:
“Ta nhớ kỹ cái tên này. Hôm nay ngươi may mắn, lão phu tới chậm một bước. Có điều ta tin tưởng chúng ta sớm sẽ có ngày tái ngộ. Nhớ kỹ tên của lão phu, ta tên...”
Tô Trầm ngắt lời hắn:
“Ta không hứng thú biết tên ngươi, đối với ta mà nói, tên của người chết không có ý nghĩa.”
Nói rồi liền xoay người bỏ đi.
Lão nhân kia chưa gặp ai dám xương cuồng với hắn như vậy, cả người ngây ra, nhất thời giận đến run lên.
Chư Tiên Dao súc mình trong ngực Tô Trầm, nhìn như đang say sưa trong nhu tình, miệng lại khe khẽ nhắc nhở:
“Hắn là Dung Nhược Hải, đại trưởng lão Dung gia, ca ca gia chủ Dung Nhược Sơn.”
Tô Trầm nhẹ nhàng ồ một tiếng:
“Nhiên Linh cảnh?”
“Ừ!”
“Vậy hắn vẫn là một người chết.”
Tô Trầm trả lời.
“Huyết mạch Yêu Hoàng Nhiên Linh cảnh, ngươi có thể thắng?”
“Ta đánh không thắng hắn, nhưng ta có thể giết chết hắn.”
Tô Trầm lạnh lùng đáp.
Lời tuy đơn giản, nhưng tràn ngập khí phách vô biên.
Thế là Chư Tiên Dao tiếp tục hạnh phúc nằm trong ngực Tô Trầm.
Đối với Tô Trầm, nàng tin tưởng không có lý do.
Nếu Tô Trầm nói có thể giết chết hắn, vậy tức là có thể.
————————————————
Đường từ đây tới Chư gia không dài, nhưng đi trong huyên náo, ồn ào dị thường.
Nếu nói ở trên địa bàn Dung gia và ở trên địa bàn Chư gia có điểm gì tương đồng, thì đó chính là điểm này, Tô Trầm bị vô số người vây xem.
Vô số người tràn qua chiêm ngưỡng vị rể hiền của Chư gia, tin tức lan truyền cực nhanh, Tô Trầm chưa nhập phủ, cả thành đều đã biết.
Có Chư Tiên Dao bên người, tự nhiên không cần phải tìm khắp phố hẻm nào nữa, một lát sau, Tô Trầm đã đứng trước cửa chính Chư gia.
Trước cửa chính đứng đợi một hàng người, đứng đầu là một vị diễm phụ trung niên, vừa nhìn dáng dấp đã biết tất là mẫu thân Chư Tiên Dao, Chư Vân Nhan, tuy tuổi đã lớn, nhưng vẫn tuyệt đại phong hoa —— huyết mạch Quỷ Tâm Yêu Hồ lấy mị hoặc làm chủ, phàm là nữ tử gần như đều là mỹ nữ, khác biệt chỉ ở chỗ cấp độ mà thôi.
Khắc này Chư Vân Nhan nhìn thấy Tô Trầm đi tới, đầu tiên là hơi khẽ mỉm cười, sau đó lại trầm mặt xuống:
“Dao nhi còn không hạ xuống, ôm ôm ấp ấp giữa đường còn ra thể thống gì!”
Chư Tiên Dao rất không tình nguyện hạ xuống từ trên người Tô Trầm, đứng ở một bên.
Lúc này Chư Vân Nhan mới quay sang nói với Tô Trầm:
“Ngàn hô vạn hoán ngươi không tới, bây giờ rốt cục lại chịu đến Chư gia ta làm khách?
Tô Trầm cười cười:
“Không phải Tô Trầm không muốn, chỉ là lúc trước thời cơ chưa tới.”
“Thời cơ của Tô thiếu, là chỉ Chư gia ở vào thời buổi rối loạn, hay là tiền trảm hậu tấu tỷ tỷ.”
Một thanh âm mềm nhẹ truyền đến.
Đó là một cô nương váy xanh đứng bên cạnh Chư Vân Nhan, bộ dạng xinh xắn dễ thương, dưới khóe mắt có một điểm chu sa, đặc biệt dễ thấy, cũng là điểm phân biệt nét mặt với Chư Tiên Dao.
Thiếu nữ kia gặp Tô Trầm liền thướt tha thi lễ:
“Chư Tiên Linh tham kiến Tô thiếu, hoặc là... Anh rể.”
“Chư Tiên Linh...”
Tô Trầm thoáng nghiền ngẫm cái tên này, mỉm cười nói:
“Ngươi nhỏ tuổi hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.”
Chư Tiên Linh hơi ngạc nhiên, lập tức hiểu ra ý của Tô Trầm, hắn đang trào phúng mình tâm tư quá nặng tâm cơ quá sâu.
Nét cười trên mặt lập tức trầm xuống.
Sau đó Tô Trầm mới quay sang nhìn Chư Vân Nhan:
“Gia chủ có muốn biết thời cơ ta nói là chỉ cái gì không?”
Nghe được xưng hô gia chủ này, Chư Vân Nhan khẽ nhíu mày:
“Chỉ cần Tô thiếu chịu đến, thời cơ nào cũng là thời cơ tốt nhất.”
Nói rồi hướng sang bên cạnh nhường đường, Tô Trầm cũng không khách khí, trực tiếp bước lên, sóng vai cùng Chư Vân Nhan đi vào trong.