← Quay lại trang sách

Chương 949 Tình ý (2)

Bởi vậy chuyện ám sát là nguyên cớ chứ không phải chứng cớ.

Nghe xong lời này, Chư Tiên Dao thở dài nói:

“Bất kể nói thế nào, nàng vẫn là con gái của mẹ ta. Dù ta đã nhắc nhở bà, chuyện Tây Lai Nạp cổ bảo rất có thể là Tiên Linh làm, nhưng mẹ vẫn không muốn tin tưởng, chỉ lấy đi bộ phận chức quyền của nàng, tước bớt một ít lực lượng của nàng.”

“Lấy đi bộ phận chức quyền, suy yếu bộ phận lực lượng? Nhưng ta thấy nàng vẫn rất tiêu dao?”

Chư Tiên Dao trả lời:

“Nếu xúc tu bên ngoài của ngươi bị chặt đứt, ngươi sẽ thế nào?”

Tô Trầm lập tức hiểu ra:

“Đương nhiên phải siết chặt bên trong.”

Chuyện ngươi phải quản ít đi, thời gian tinh lực trống ra liền nhiều thêm. Thời gian tinh lực thêm ra này, đối với người có dã tâm mà nói thì tuyệt sẽ không để lãng phí, mà lập tức chuyển sang bắt tay từ phương hướng khác.

Vì vậy sau khi Chư Tiên Dao đắc thế, Chư Tiên Linh không vì vậy mà chán chường, ngược lại càng thêm nỗ lực đi “hiếu kính” mẫu thân, lôi kéo tộc nhân, làm việc cũng càng thêm khiêm tốn lễ độ.

Khi Chư Tiên Dao ở bên ngoài công thành chiếm đất thì ở bên trong Chư Tiên Linh liền gây gió gây mưa. Nhìn qua chỉ thấy Chư Tiên Dao uy phong hiển hách, quyền thế vô lượng. Song không biết thịnh cực tất suy, khó tránh khỏi bởi vậy mà lơ là quan hệ với những người khác.

Càng là xử sự anh minh, thường thường lại càng đắc tội nhiều người!

Đây chính là một sự thực không thể chối cãi —— mình đang vươn lên đỉnh cao, phía dưới muội muội lại tàn nhẫn đào từ gốc.

Một thực tế rất đành chịu.

Mấu chốt nhất là Chư Tiên Dao còn không cách nào bởi vậy mà chỉ trích muội muội.

“Thế à...”

Chư Tiên Dao trải tay ra, biểu thị sự đành chịu của mình.

Tô Trầm cười cười, không quấn quýt ở chủ đề này quá lâu, chuyển sang chuyện khác nói:

“Đúng rồi, chuyện giữa các nàng và Dung gia là thế nào? Nhìn bộ dáng có vẻ sắp đại chiến đến nơi.”

Nghe nói tới chuyện này, Chư Tiên Dao không khỏi thất thần.

Ánh mắt nhìn về phương xa, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Ngây ngốc một lát, mới đành chịu nói:

“Không biết.”

“Không biết?”

Tô Trầm ngẩn ngơ.

Câu trả lời này khiến Tô Trầm cảm thấy là lạ.

Chư Tiên Dao nói:

“Chư gia và Dung gia đấu nhiều năm như vậy, mâu thuẫn sớm sâu lắm rồi, có chuyện hay không thật ra cũng sẽ đánh, khác biệt chỉ ở chỗ lớn nhỏ mà thôi. Có điều lần này không biết tại sao, Dung gia đột nhiên như phát điên phát lên khiêu khích, liên tiếp san bằng mấy nơi cửa hàng Chư gia, thậm chí còn phái người đánh chặn mấy chi đội buôn của chúng ta. Trước đó vài ngày thậm chí còn chủ động công kích khu mỏ quặng. Chư gia không thể nhịn được nữa liền tổ chức phản kích...”

“Chư gia còn cần phải nhịn?”

Tô Trầm cười nói, với câu trả lời của Chư Tiên Dao, Tô Trầm không tin. Hắn chắc chắn sẽ không phiến diện đến mức tin tưởng người phía bên mình liền nhất định là người tốt.

Không ngờ Chư Tiên Dao lại đáp:

“Lần này Chư gia thật sự đang cố nhịn.”

Chư gia quả thực ẩn nhẫn, nguyên nhân tự nhiên không phải bởi vì ham muốn hòa bình, mà là bởi vì huyết mạch.

Tuy Chư Tiên Dao mang về dược tề đề thăng huyết mạch Chư gia, có điều muốn thực sự phát huy tác dụng thì còn cần thời gian.

Chính vì nguyên nhân này, hiện tại Chư gia không muốn khai chiến.

Nhưng bọn hắn không muốn khai chiến không có nghĩa là chỉ có thể bị động chịu đánh, loại chuyện như chiến tranh, chỉ cần một phương muốn chiến là đủ rồi.

Chính vì nguyên nhân này, lúc Tô Trầm đến, thế cục đã đến tình trạng cực căng thẳng.

“Dạng đại chiến như vậy, một khi toàn diện triển khai, sợ là sẽ thành thế một mất một còn?”

Tô Trầm hỏi.

“Đó là tự nhiên. Những năm gần đây Chư gia và Dung gia tuy một mực không hòa thuận, ma sát thường có, nhưng đại chiến toàn diện thì chưa từng có qua, cũng bởi vì kiêng kỵ đến điểm đó.”

“Dung gia sẽ không vô duyên vô cớ phát điên.”

Tô Trầm nhàn nhạt nói.

Chư Tiên Dao sững sờ:

“Ý của ngươi là?”

“Nhất định có lý do nào đó buộc bọn họ không thể không như vậy. Tỷ như hiện tại không chiến, sau đó lại càng không cơ hội... Hoặc là cái gì khác.”

Chư Tiên Dao hiểu ý hắn:

“Ngươi là nói, tin tức huyết mạch đề thăng rò rỉ ra ngoài?”

“Ta chỉ thuận miệng nói thôi, dù sao ta cũng mới đến.”

Chư Tiên Dao gật gật đầu:

“Chúng ta cũng nghĩ tới khả năng này, chẳng qua người biết việc này không nhiều, hơn nữa đều là người có thể tin...”

“Chư Tiên Linh biết không?”

Chư Tiên Dao ngây người một lúc rồi cười nói:

“Chàng xâu chuỗi lại hai chuyện này? Vậy thì có lẽ khiến chàng thất vọng rồi. Thứ nhất Chư Tiên Linh không biết việc này, ta trở về liền kiên quyết không cho nàng sử dụng dược tề. Dù sao với chuyện ám sát, dù ta không cách nào làm gì được nàng, nhưng cũng chưa mềm yếu đến mức cầm thứ mình cực khổ mang về cho nàng được lợi. Thứ hai, thứ Chư Tiên Linh muốn là vị trí của ta, bán đứng gia tộc không hợp lợi ích của nàng.”

“Nàng không nói, không có nghĩa là nàng nhất định không biết. Ngược lại nàng không cho phép nàng ta có được dược tề, bằng với tiến một bước đẩy nàng ra ngoài. Nàng không cảm thấy, điều đó càng mang đến cho nàng ta lý do bán đứng gia tộc?”

Chư Tiên Dao ngạc nhiên.

Tô Trầm lại nói tiếp:

“Đương nhiên ta cũng không khẳng định là nàng ta làm, chỉ nói là có loại khả năng này, mà lý do nàng phủ định lại không đủ.”

Chư Tiên Dao:

“Ta hiểu rồi, ta sẽ cẩn thận để ý nàng ta.”

Tô Trầm cúi đầu nói:

“Chẳng qua, dù tin tức huyết mạch Chư gia đề thăng rò rỉ ra ngoài, thì cũng không thể tạo thành lý do Dung gia liều mạng. Huyết mạch Yêu Hoàng, dù cạnh tranh thất bại, cùng lắm là đổi sang thành thị hơi yếu chút để tiếp tục phát triển là được. Tuy bỏ xứ ly hương là chuyện rất thống khổ, nhưng ít ra cũng hơn phải quyết sống chết một trận. Ta nghĩ bọn hắn còn có nguyên nhân càng sâu.”

“Là cái gì?”

“Cái đó cần điều tra mới có thể biết.”

Tô Trầm thản nhiên đáp.

Suy nghĩ một lát, hắn nói tiếp:

“Việc này không vội, nếu ta đã đến, vậy thì không thể khoanh tay đứng nhìn nữ nhân của mình bị bắt nạt được.”

Nghe nói vậy, Chư Tiên Dao hớn hở trong lòng, nhẹ nhàng cúi đầu.

Khẽ cắn môi nói:

“Chàng còn biết...”

Tô Trầm ý vị thâm trường nói:

“Sao không biết.”

Nói đến đây thì đã đến phòng xá chuẩn bị cho Tô Trầm.

Tô Trầm ôm lấy Chư Tiên Dao trực tiếp tiến vào, xoay người lại nói:

“Các ngươi đều lui ra đi.”

Đám người Cương Nham thức thời lui lại.

Tô Trầm triển khai tay vượn, ôm Chư Tiên Dao vào trong lòng.

Chư Tiên Dao mặt phấn má hạnh nhìn Tô Trầm, vệt đỏ hồng trên mặt đã nói lên tất cả.

Tô Trầm há môi hôn xuống, Chư Tiên Dao lại đẩy hắn ra:

“Chờ đã.”

Tô Trầm nào còn đợi được, ôm chặt Chư Tiên Dao hôn nồng nhiệt.

Chư Tiên Dao bị hắn hôn cho hơi thở hổn hển khó mà nhịn được, chỉ còn biết nỗ lực nói:

“Chàng... chàng chớ vội, ta còn chưa tắm.”

“Đợi không được, có chút mùi càng tốt.”

Tô Trầm cười tà ôm lấy Chư Tiên Dao, tiến lên giường.

Chư Tiên Dao bị hắn ôm cho toàn thân vô lực, chỉ biết trơ mắt nhìn Tô Trầm ôm mình lên giường, rút đi từng mảnh y phục.

Đột nhiên tâm sinh bi thương, thút thít khóc lên.