← Quay lại trang sách

Chương 954 Vu oan

“Vậy, có thể nói cho ta, Tô Trầm đã dùng loại bí kỹ nào không?”

“Cái này...”

Chư Tiên Dao quay đầu nhìn Tô Trầm. Không được Tô Trầm cho phép, nàng sẽ không trực tiếp nói ra điều này.

“Một loại bí pháp thời gian, lúc sử dụng cần kết hợp với Thời Chi Sa.”

Nói rồi Tô Trầm lấy ra một nắm Thời Chi Sa.

Nguyên Cốt Quyền Trượng can hệ trọng đại, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra, bằng không hiện tại người bị thẩm vấn sẽ không phải Chư Tiên Linh mà là chính mình.

So sánh ra, Thì Chi Sa tuy cũng là bảo vật, nhưng là đồ dùng một lần, giá trị còn lâu mới lớn bằng Nguyên Cốt Quyền Trượng, hoàn toàn có thể cầm ra để che lấp Nguyên Cốt Quyền Trượng.

Thời Gian chi đạo ảo diệu thâm thúy, Thời Chi Sa đến cùng có thể dùng hay không, không ai biết. Nếu Tô Trầm đã nói có thể, vậy liền có thể đi.

Chư Tiên Linh đã hừ nói:

“Vậy là các ngươi chẳng có chứng cớ gì, chỉ bằng một câu tiên đoán mịt mờ liền nhận định là ta bán đứng gia tộc?”

Chư Tiên Dao cả giận nói:

“Không phải ngươi thì còn là ai? Lúc trước...”

“Tiên Dao!”

Tô Trầm đã ngắt lời nàng.

Hắn biết Chư Tiên Dao muốn chỉ trích chuyện Chư Tiên Linh ám sát mình lúc trước, có điều lúc này không thích hợp để nhắc tới chuyện đó. Dưới tình huống trước mắt mà nói chuyện đó ra, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy Chư Tiên Dao đang mượn cớ báo thù. Dù ám sát tỷ tỷ của chính mình đúng là điều rất đáng ghét, nhưng tính chất so với bán đứng gia tộc lại rõ ràng có chỗ bất đồng.

Chư Tiên Dao cũng biết điểm ấy, nghe Tô Trầm nhắc nhở liền lập tức ngậm miệng, song vẫn nhìn chằm chằm Chư Tiên Linh, thở dốc hổn hển, có vẻ rất căm phẫn.

Chư Tiên Linh đã nói:

“Ngài cứ mặc cho người ngoài ức hiếp con gái vậy sao?”

Chư Vân Nhan cau mày:

“Tô Trầm, nếu ngươi đã cho rằng Tiên Linh bán đứng Chư gia, vậy còn có chứng cứ nào nữa không?”

Ngoài dự liệu, Tô Trầm trả lời:

“Ta không cho rằng nhị tiểu thư bán đứng Chư gia.”

Cái gì?

Đám đông đồng loạt quay sang nhìn Tô Trầm.

Tô Trầm nói:

“Ta chỉ từ trong tiên đoán nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, nhìn thấy nhị tiểu thư bị thẩm vấn.”

“Có gì khác biệt gì?”

“Đương nhiên. Tiên đoán không phải cái gì cũng biết, càng không phải máy hỏi đáp, nó chỉ thể hiện một đoạn ngắn nào đó trong dòng thời gian mà thôi. Còn đoạn ngắn đó là thật, là giả, có liên quan gì đến kết quả, cái đó không phải thứ nó cần phụ trách.”

Nghe nói thế, mọi người liền hiểu ý Tô Trầm.

Tương lai mà tiên đoán đưa ra là thẩm vấn Chư Tiên Linh, thế nhưng thẩm vấn đó có kết quả thế nào, tiên đoán không đưa ra.

Nói cách khác, Chư Tiên Linh vẫn có khả năng rất lớn là oan uổng, kết quả thẩm vấn là vô tội, thế nhưng tất cả những thứ này không hiển hiện ra trong tiên đoán, thế nên hiện tại không ai biết được.

Chỉ bởi vì Chư Tiên Linh bị thẩm vấn liền cho rằng nàng bán đứng gia tộc, đây là suy luận sai lầm.

Chư Tiên Dao nghe được cũng ngạc nhiên:

“Tô Trầm, chàng...”

“Tiên Dao, ta hiểu tâm tình của nàng, nhưng ta nhất định phải nói đúng sự thật.”

Tô Trầm nói:

“Ta tới nơi này, là vì cưới nàng, chứ không phải vì hãm hại ai. Nhị tiểu thư đến cùng có phải là người bán đứng Chư gia hay không, ta không biết, chí ít lần tiên đoán này của ta cũng không nói chuẩn xác cho ta. Thế nên ta nhất định phải nói rõ sự tình.”

Nghe vậy, trong lòng Chư Tiên Dao run lên, tuy buồn bực vì Tô Trầm không lên tiếng giúp nàng, nhưng cũng không thể không thừa nhận lời Tô Trầm nói rất có đạo lý, chỉ là trong lòng tức giận, không chỗ phát tiết, đành chỉ biết hung ác trừng Chư Tiên Linh. Ở trong mắt của nàng, người bán đứng gia tộc tất là Chư Tiên Linh không nghi ngờ.

Ngược lại, Chư Tiên Linh cười lạnh nói:

“Ai ui, không ngờ Tô công tử còn là người bênh vực lẽ phải. Nói như vậy, Tô công tử cũng thừa nhận bản nhân vô tội?”

Tô Trầm lắc đầu:

“Ta chỉ nói, dựa vào tiên đoán nhận định ngươi có tội là không đủ chứng cứ, chứ không nói ngươi không có bất cứ vấn đề gì.”

Chư Tiên Linh biến sắc:

“Lời này của ngươi có ý gì?”

Tô Trầm nhàn nhạt nói:

“Tiên Dao tố giác ngươi quá gấp, thế nên không nhìn thấy nửa đoạn tiên đoán sau.”

“Cái gì?”

Chư Tiên Dao cũng ngẩn người.

Tô Trầm vẫn nói tiếp với Chư Tiên Linh:

“Ở trên người ngươi có một tấm truyền tấn phù khẩn cấp, nếu đốt nó, có thể trực tiếp truyền tin tức nhìn thấy cho Dung gia. Tin tức ta đi Thiên Hậu sơn hẳn được truyền bằng thứ đó?”

Chư Tiên Linh đứng bật dậy:

“Ngươi nói bậy bạ cái gì?”

Chư Vân Nhan chỉ tay một cái, một tia chỉ phong đánh lên người Chư Tiên Linh, Chư Tiên Linh lần nữa quỳ xuống.

Tiếp đó Chư Vân Nhan vẫy tay một cái, nhẫn trên tay Chư Tiên Linh rơi vào tay Chư Vân Nhan, Chư Vân Nhan nhìn một chút không tìm được thứ gì, liền vung tay về phía Chư Tiên Linh, trên người Chư Tiên Linh lập tức bay ra một tấm phù, rơi vào tay Chư Vân Nhan, quả nhiên là truyền tấn phù khẩn cấp.

Chư Vân Nhan chỉ thoáng cảm thụ một chút liền nói:

“Là truyền tấn phù của Dung gia, Tiên Linh, ngươi thật to gan!”

Vừa nói vừa tức đến độ cả người run lên.

Chư Tiên Linh kinh hãi:

“Mẫu thân, ta không có.”

“Còn dám nguỵ biện!”

Chư Vân Nhan nhấc tay một cái, Chư Tiên Linh liền như thể bị thứ gì bóp lấy cổ, nhấc lên.

Dù như vậy, Chư Tiên Linh vẫn cố gắng thanh minh:

“Ta... Thật không có... Đây là... Bọn hắn... Hãm hại... Ta...”

“Câm mồm! Tiên Dao và Tô Trầm từ khi vào đây đến giờ chưa hề chạm qua ngươi, lấy cái gì hãm hại ngươi? Lẽ nào bọn hắn còn có bản lĩnh sử thủ đoạn ngay trước mặt ta? Rõ ràng là ngươi đố kỵ tỷ tỷ, làm xằng làm bậy, đến cả gia tộc cũng bán đứng. Ngươi đúng là khiến ta quá thất vọng!”

Tay Chư Vân Nhan càng siết càng chặt, Chư Tiên Linh bị siết cho trợn tròn mắt. Nhìn bộ dạng như thể muốn bóp chết Chư Tiên Linh.

Đúng lúc này, Tô Trầm đột nhiên nói:

“Xin chờ một chút.”

Chư Vân Nhan khẽ buông tay, Chư Tiên Linh bị thả xuống.

Chư Vân Nhan nhìn Tô Trầm:

“Còn có chuyện gì?”

“Có thể cho ta nhìn tấm phù kia một chút không?”

Tô Trầm đi lên trước hỏi.

Chư Vân Nhan vung tay lên, phù chú rơi vào tay Tô Trầm, Tô Trầm cầm trong tay nhìn ngược nhìn xuôi, lại ngửi một lát, sau đó quay sang nhìn Chư Tiên Linh.

Chư Tiên Dao bị động tác của hắn làm cho mơ hồ, nhẹ giọng hỏi:

“Chàng đang làm gì?”

Tô Trầm thở dài:

“Ta e là phải nói lời nàng không thích nghe.”

Chư Tiên Dao ngẩn ngơ:

“Chàng...”

Tô Trầm nói:

“Theo ta thấy, nhị tiểu thư e rằng đúng là bị hãm hại.”

Tất cả mọi người trên dưới Chư gia đều ngơ ngác.

Chư Vân Nhan lập tức hỏi:

“Tô Trầm, lời này của ngươi là có ý gì?”

Tô Trầm tay cầm giấy chú nói:

“Ta tuy tiếp xúc không nhiều với nhị tiểu thư, nhưng cũng có thể ngửi thấy được trên người nhị tiểu thư có một cỗ hương thơm, hẳn là hương phấn mà nhị tiểu thư sử dụng, đúng không? Loại hương vị này nồng đậm thơm ngát, rất dễ ngửi, nhưng cũng cực có tính hấp thụ. Có điều tấm giấy phù trong tay ta đây lại không có mùi hương, hiển nhiên thời gian ở trong người nhị tiểu thư cũng chưa lâu.”