Chương 969 Bí mật không thể nói (Thượng) (2)
Tô Trầm hiểu ý của nàng.
Ngoài trừ đôi cánh ra, hình tượng Vũ tộc không khác gì nhân loại, hơn nữa tướng mạo đại thể đều tuấn mỹ, bởi vậy không ít Nhân tộc có ý đồ với Vũ tộc, chuyện cưỡng gian cũng không hiếm lạ.
Hiển nhiên Lưu Hỏa Chi Oanh tưởng nhầm Tô Trầm là loại người như thế.
Điều này khiến hắn không khỏi bất mãn.
Hắn nói:
“Ta không sa ngã như vậy, sở dĩ ta không giết ngươi là bởi ta rất hiếu kì một chuyện, đó là rốt cục các ngươi đã dựa vào cái gì để thuyết phục Dung gia phản bội.”
Dung gia thân là gia tộc Yêu Hoàng, địa vị ở quốc độ Nhân tộc hết sức quan trọng. Mặc dù bọn hắn đối địch với Chư gia, nhưng trên thực tế mức độ đối địch như vậy rất thường thấy, chỉ cần chính bản thân không tìm đường chết, vậy thì sẽ không chết. Dù khoáng mạch đào khô thì đã làm sao? Cùng lắm chuyển sang nơi khác lần nữa phát triển, Chư gia tuyệt không hứng thú chém tận giết tuyệt, Liêu Nghiệp cũng không thể cho phép chuyện như vậy phát sinh.
Như vậy, rốt cục vì sao mà Dung gia phản bội Nhân tộc?
Phải biết “khác biệt dị tộc” không phải là “khác biệt dân tộc”, khác biệt giữa những chủng tộc hoàn toàn bất đồng lớn đến mức ngươi qua đầu hàng cũng sẽ không có cuộc sống dễ chịu gì.
Trong lịch sử chiến tranh kéo dài vạn năm giữa Ngũ tộc, tuy cũng có chuyện phản loạn, nhưng tỷ lệ tuyệt đối không cao. Chỉ cần không phải cùng đường mạt lộ, ai cũng sẽ không dễ dàng phản bội Nhân tộc, đi nhờ vả một hình thái sinh mệnh hoàn toàn bất đồng với mình, đi ra khỏi hình thái xã hội của mình —— làm vậy thật sự rất khó để sống tiếp.
Huống chi đối tượng bọn hắn nương nhờ còn là chủng tộc có tính bài ngoại cực mạnh như Vũ tộc.
Đám Vũ tộc này đừng nhìn thân thể yếu nhược mà hiểu lầm, tính cách chúng kiêu ngạo vô cùng, đứa nào đứa ấy mắt đều mọc trên trời, cực kỳ xem thường các tộc khác.
Đây là do lịch sử Vũ tộc quyết định.
Dù ở cái niên đại tối tăm nhất kia, niên đại mà Nguyên thú thống trị tất cả, Vũ tộc cũng có địa vị cao hơn thường nhân rất nhiều. Khi Nhân tộc và Hải tộc còn là thức ăn, Bạo tộc còn làm chó chăn cho Thú tộc thì Vũ tộc bằng vào năng lực phi hành linh hoạt và thân thể nhỏ gầy không thịt khiến Nguyên thú không mấy hứng thú với bọn họ. Khi đó bọn họ đã gánh trên mình công tác dọn dẹp thân thể cho Nguyên thú, tuy rất nhiều Nguyên thú cũng nắm giữ năng lực tự mình dọn dẹp, nhưng hiển nhiên bọn chúng càng hưởng thụ cảm giác được người hầu hạ.
Vương Đấu Sơn nói bọn họ là “Vũ tộc điểu nhân, ăn ruồi tắm sương, cam làm thú sủng, chỉ đường cho cọp, cáo mượn oai hùm”, chỉ chính là đoạn lịch sử này.
Dù thế, ở niên đại hắc ám đương thời, đây quả thực là công tác đãi ngộ cao nhất trong hết thảy Trí Tộc, dẫn đến từ rất sớm Vũ tộc đã dưỡng thành tính nết cao cao tại thượng.
Tính bài ngoại cực độ của Vũ tộc dẫn đến khả năng Nhân tộc làm phản đầu hàng bọn hắn cực thấp, đừng nói gia tộc Yêu Hoàng, dù là gia tộc phổ thông cũng không mấy khả năng làm như vậy, chính vì nguyên nhân đó, Dung gia đi nương nhờ liền thành một câu hỏi khó tìm được lời giải đáp.
Sau khi bắt lấy đám người Dung Hướng Thăng, Chư Vân Nhan cũng từng thẩm vấn qua, nhưng giành được câu trả lời lại là, đây là lựa chọn của lão tổ tông Dung gia Dung Cô Lạc.
Còn về hắn đường đường cường nhân Hóa Ý cảnh, nửa bước Nhân Hoàng, tại sao lại làm thế thì không ai biết rõ.
Cái gọi là gia tộc, thật ra phần lớn thời điểm là để phục vụ người cao nhất kia, lão tổ tông đẩy gia tộc lên trời, tương tự, ý chí của lão tổ tông cũng là phương hướng nhân sinh của gia tộc.
Dù cho quyết định của Dung Cô Lạc từng khiến đám người Dung Hướng Thăng phản đối, nhưng phản đối vô hiệu, rốt cuộc đành phải nghe lệnh.
Mà tùy theo Dung Cô Lạc chạy trốn, chuyện này cũng trở thành huyền án.
Sau khi Lưu Hỏa Chi Oanh bị đưa tới Đại Đô, quốc chủ Lý Vô Y cũng từng phái người dò hỏi Dung gia đến cùng tại sao lại phản bội, nhưng không thể giành được đáp án —— trong thức hải Lưu Hỏa Chi Oanh bị hạ bí pháp, một khi bị bắt liền sẽ tự động có hiệu lực, thanh tẩy đi đoạn ký ức đó.
Khắc này nghe được vấn đề của Tô Trầm, Lưu Hỏa Chi Oanh trả lời:
“Ta cũng không biết đáp án.”
“Ta biết, chính vì nguyên nhân này bọn hắn mới giao ngươi cho ta. Nhưng tẩy đi ký ức không có nghĩa là sẽ không tìm được chân tướng, dù sao thứ ngươi tẩy đi chỉ là ký ức liên quan tới chuyện này, những ký ức khác lại không thất lạc, đúng chứ?”
Tô Trầm hỏi.
Lưu Hỏa Chi Oanh ngạc nhiên:
“Vậy thì làm sao?”
“Trước tiên nói thân phận của ngươi.”
Lưu Hỏa Chi Oanh ngẩn ngơ, lúc này mới có vẻ không mấy tình nguyện trả lời:
“Ta là Phạm Xướng giả của Khinh Ngữ không sào.”
Không sào là phân chia trong nội bộ Vũ tộc, tương đương với bộ lạc của Bạo tộc, quốc gia của Nhân tộc. Phạm Xướng giả là một loại thân phận đặc thù, tương tự như Vấn Cốt giả Thất Hồn giả, nắm giữ năng lực đặc biệt. Phạm Xướng giả có thể phát ra tiếng ca dễ nghe có chứa năng lực gột rửa linh hồn, khiến người thần trí tỉnh táo, đồng thời cũng có thể đề thăng cường độ tinh thần, chuyên môn dùng để đối phó những thủ đoạn xâm tập linh hồn, bọn họ và Thánh Ngữ giả, Gầm Thét giả là tam đại nhạc giả đặc thù của Vũ tộc.
Lưu Hỏa Chi Oanh là Phạm Xướng giả, điều này có thể giải thích tại sao nàng có thể phá giải thủ đoạn khống hồn của Chư Tiên Linh, Vũ tộc bất luận là lợi dụng đối với nguyên năng hay hiểu biết đối với linh hồn đều mạnh hơn Nhân tộc, Phạm Xướng giả càng là kiệt xuất trong đó.
Nhưng vì sao Vũ tộc lại phái một tên Phạm Xướng giả đến địa bàn Nhân tộc?
Chỉ vì giải cứu một tên ngự bộc không mấy quan trọng của Nhân tộc?
Tô Trầm không tin.
Suy nghĩ một lát, hắn nói:
“Ngươi nói ký ức của ngươi thất lạc là do bị hạ bí pháp?”
“Đúng thế.”
Lưu Hỏa Chi Oanh trả lời rất thành thật.
Phạm Xướng giả là nhạc giả chứ không phải chiến sĩ, Vũ tộc cũng không phải chủng tộc tồn tại dựa vào ý chí cường đại, bằng không cũng không cần phát minh bí thuật làm gì.
“Như vậy bí pháp này là nhằm vào thời gian hay là nhằm vào sự kiện đơn nhất? Ý ta là, dù bí pháp thanh tẩy ký ức, thì hẳn cũng có phương thức riêng, hẳn phải có một quy luật thanh trừ cơ bản.”
“... Một ít từ ngữ chỉ định. Ta không cách nào đi hồi tưởng những danh từ có ý nghĩa đặc biệt và các sự kiện tương quan, một khi nghĩ đến liền sẽ đau đầu, không cách nào suy nghĩ. Xuất phát từ bản năng tự bảo vệ, đầu óc ta cấm chỉ ta nghĩ đến bộ phận nội dung đó.”
Lưu Hỏa Chi Oanh trả lời rất đành chịu.
“Thế à.”
Tô Trầm sờ sờ cằm:
“Vậy chí ít ngươi phải biết nội dung liên quan tới những từ kia có được từ đâu chứ?”
Lưu Hỏa Chi Oanh gật gật đầu:
“Thủ lĩnh của ta, Vi Quang Thanh Lam Đại Chủ Mẫu.”
“Thế nên, là nàng sai ngươi, để ngươi đến quốc độ Nhân tộc, tìm kiếm Dung gia, hay là chính ngươi qua tìm?”
Lưu Hỏa Chi Oanh suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Không, nàng giao cho ta một nhiệm vụ, ta đi chấp hành, sau đó một đường tìm tới nơi này.”