Chương 970 Bí mật không thể nói (Hạ) (1)
“Vì vậy, không phải đại chủ mẫu của ngươi chỉ đích danh bảo ngươi đến tìm Dung gia?”
Lưu Hỏa Chi Oanh lắc đầu.
“Vì vậy mục đích căn bản của nhiệm vụ này không phải Dung gia, chỉ là có quan hệ đến Dung gia. Trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, ngươi tiếp xúc được Dung gia mà thôi, đúng chứ?”
Lưu Hỏa Chi Oanh sốt sắng nói:
“Ta nghĩ hẳn là như vậy.”
Tô Trầm hỏi lại:
“Thế ngươi thông qua phương thức nào tìm tới nơi này?”
“Đây cũng thuộc về nội dung ta không thể nhớ lại.”
“Thế à...”
Tô Trầm vuốt cằm đi lại vài bước, sau đó hắn hỏi:
“Ngươi nhận được nhiệm vụ từ lúc nào?”
“Ba tháng trước.”
“Vậy ngươi tới Bình Thiên thành vào lúc nào?”
“Một tháng trước.”
“Chư gia và Dung gia nảy sinh tranh chấp từ lúc nào?”
“Nửa tháng trước?”
“Vậy là ngươi dùng thời gian nửa tháng mua chuộc Dung gia, cũng đưa ra quyết định tác chiến với Chư gia, nhiệm vụ của ngươi trước khi hoàn thành cần phải thanh lý Chư gia ư?”
“Ta không biết.”
“Cái giá ngươi bỏ ra để mua chuộc Dung gia có liên quan tới nhiệm vụ của ngươi không?”
“Ta không biết.”
"Ngươi cho rằng cái giá hoặc là bảo vật thế nào mới có thể mua chuộc một vị Hóa Ý cảnh huyết mạch Yêu Hoàng bán đứng gia tộc?”
“Ta không biết?”
“Các ngươi có mấy người rời khỏi Khinh Ngữ không sào?”
“Chỉ ba người chúng ta.”
“Lúc đi, các ngươi mang theo bảo bối gì?”
“Một ít đồ vật của chính mình và một ít...”
Lưu Hỏa Chi Oanh bắt đầu ôm đầu rên rỉ, thống khổ không thôi.
“Một ít đồ vật không thể nói?”
“Vâng... Đúng thế.”
“Biết ở nơi nào không?”
“Không biết... Hồi ức tương quan cũng không thể.”
“Vậy ngươi chắc phải biết tại trước khi ngươi bị bắt nó có ở trên người ngươi không chứ?”
Lưu Hỏa Chi Oanh lập tức biến sắc.
Đồ vật không ở trên người Lưu Hỏa Chi Oanh, điểm này đã được xác nhận không nghi ngờ. Sau khi Lưu Hỏa Chi Oanh bị bắt, người nàng liền bị lục soát, nhưng không tìm được bất kỳ vật phẩm đặc thù nào.
Đồ vật có khả năng còn ở Dung gia!
Tô Trầm lập tức đưa ra kết luận.
Hắn nhanh chóng ra khỏi phòng thí nghiệm, đi gặp Chư Tiên Dao:
“Có tìm thấy vật phẩm đặc thù gì ở Dung gia không?”
Dung gia xong đời, Chư gia liền tiếp nhận Dung gia, tất cả mọi thứ đều bị cướp đoạt hết sạch.
“Ngươi là chỉ bảo vật? Hay là tài nguyên?”
Chư Tiên Dao hỏi.
“Không, có khả năng là một kiện đồ vật không thuộc về Nhân tộc, có liên quan đến chuyện Dung gia phản bội.”
Tô Trầm trả lời.
Vừa nghe có quan hệ đến Vũ tộc, Chư Tiên Dao cũng nghiêm túc:
“Ta đi tra một chút.”
Rất nhanh, Chư Tiên Dao thẩm tra trở về:
“Không phát hiện bất kỳ vật phẩm đặc thù nào.”
“Xác nhận không có người giấu đi?”
“Khẳng định không có.”
Chư Tiên Dao trả lời bằng giọng chắc nịch.
Nhìn khuôn mặt trầm tư của ái lang, Chư Tiên Dao hỏi:
“Có thể là bị Dung Cô Lạc mang đi?”
Tô Trầm lắc đầu:
“Có khả năng này, nhưng vẫn không thể bỏ qua tất cả manh mối. Ta luôn cảm thấy trong lần hành động này của bọn hắn ẩn giấu điều gì đó rất lớn.”
Chư Tiên Dao gật đầu:
“Đúng là như vậy, có điều đã tìm khắp trên dưới Dung phủ, thứ tốt tìm được không ít, đồ vật đặc thù đến từ Vũ tộc lại không thấy.”
Nghe nói vậy, Tô Trầm chỉ còn biết thở dài, đang muốn nói khả năng là bị Dung Cô Lạc mang đi, lại nghe Chư Tiên Dao nói tiếp:
“Trên dưới trong ngoài Dung phủ, ngoại trừ khu khoáng mạch Nguyệt Quang thạch, hết thảy sản nghiệp đều lục soát qua, xác thực không phát hiện vật phẩm đặc thù gì.”
“Khu khoáng mạch Nguyệt Quang thạch?”
Trong lòng Tô Trầm lại khẽ động:
“Sao không tra chỗ đó?”
“Bởi vì nơi đó trống không rồi.”
Chư Tiên Dao trả lời:
“Mỏ quặng đã khô cạn, tất nhiên là không ai đi để ý, việc này không phải là ngươi tra được ư?”
Tô Trầm chấn động một cái, như chợt nhớ ra điều gì, sa vào trầm tư.
Chư Tiên Dao thấy biểu tình kỳ quái của hắn, đưa tay quơ quơ trước mặt Tô Trầm:
“Này, nghĩ gì thế?”
Ánh mắt Tô Trầm lại từ từ trở nên nghiêm túc:
“Việc này là ta tra ra, ta còn nhớ, mỏ quặng Nguyệt Quang thạch, chính là khô cạn từ nửa tháng trước.”
“Cái gì?”
Chư Tiên Dao cũng sửng sốt.
Thời gian trùng hợp như thế, Chư Tiên Dao cũng ý thức được có điều không đúng:
“Lẽ nào trong này có vấn đề?”
“Vấn đề lớn.”
Tô Trầm nói:
“Còn nhớ ta đã nói với ngươi không? Dung gia mời Tiền gia đến giúp đỡ đối phó Chư gia, lợi ích đưa ra là toàn bộ Chư gia. Nhưng thực tế, lợi ích bọn hắn nhường ra không phải toàn bộ, bọn hắn vẫn lưu cho mình một thứ.”
“Là cái gì?”
“Khoáng mạch Tinh Đàm kim!”
Tô Trầm trả lời.
Khoáng mạch Tinh Đàm kim là khoáng mạch chủ yếu do Chư gia khống chế, tương tự như khoáng mạch Nguyệt Quang thạch của Dung gia, vô cùng quan trọng.
Tuy Dung gia hứa hẹn sau khi thắng lợi sẽ nhường hết thảy lợi ích từ Chư gia cho Tiền gia, nhưng lại giữ dải khoáng mạch này trong tay mình, có điều đồng thời bọn hắn cũng hứa hẹn bù đắp thêm cho Tiền gia một số tiền lớn.
Bởi vì chỉ là một khoáng mạch, trước đó còn trả cho Tiền gia một khoản tiền, thế nên Tô Trầm cũng không để ý, nhưng khắc này hắn mới đột nhiên như chợt hiểu ra.
Chư Tiên Dao cũng ý thức được điều gì, giật mình nhìn Tô Trầm:
“Lẽ nào mục đích thực sự của bọn hắn chính là khoáng mạch?”
Tô Trầm Chư Tiên Dao vẫn cho rằng, chỉ bằng mỏ quặng thì không đủ đẩy hai gia tộc vào cuộc đại chiến, nhưng giờ nhìn lại, mỏ quặng ở trong mắt Dung gia vô cùng trọng yếu, trọng yếu đến mức đừng nói bùng lên chiến tranh giữa hai gia tộc Yêu Hoàng, thậm chí không tiếc kéo thêm một gia tộc Yêu Hoàng vào cuộc.
Ý thức đến điểm này, Tô Trầm Chư Tiên Dao đều chấn động.
Bọn hắn biết, mình rốt cuộc đã tóm được cái đuôi âm mưu của Vũ tộc rồi.
“Đi! Đi quáng động xem xem!”
Tô Trầm và Chư Tiên Dao đồng thanh hô lên.
————————————————
Quáng động Nguyệt Quang thạch nằm ở phía tây nam Bình Thiên thành, cách điểm đặt chân của đám người Tô Trầm không xa.
Bởi vì là chủ mạch của Dung gia, nơi này từng có mấy chục ngàn thợ mỏ làm việc mỗi ngày. Dù mỏ quặng khô cạn, những thợ mỏ này cũng không tản đi, mà tiếp tục lưu lại, để che giấu chân tướng mỏ quặng khô cạn.
Sau khi Dung gia ngã xuống, nơi này dần trở nên thưa thớt, mảnh đất đã từng tiếng người sôi đỉnh giờ thành nơi hoang vắng quạnh quẽ, thợ mỏ bố khắp toàn cốc cũng tiêu thất vô tung, chỉ còn dư lại hố động khắp núi, như để hoài niệm huy hoàng năm xưa.
Lúc đám người Tô Trầm đi tới, nơi này còn một lão đầu trông coi, quản lý khoáng cụ, thiết bị bỏ đi.
Đứng trước hố động khắp núi, Chư Tiên Dao chỉ lên phía trên nói:
“Nơi này chính là khu quặng chính của Nguyệt Quang Thạch, khoáng động lớn nhất trên kia chính là khoáng động số 1, chỉ riêng khoáng động này đã đủ nuôi sống vài trăm thợ mỏ.”
Ngẩng đầu nhìn động sâu như miệng cự thú trước mắt, Tô Trầm nói:
“Vậy tiến vào thử xem sao.”
Trong động là một phiến hắc ám thâm trầm, bởi vì đào móc nhiều năm, đường hầm sâu thẳm dị thường, càng đi vào trong, ngã ba lại càng nhiều.
Muốn ở nơi như thế này tìm một kiện đồ vật mà bọn hắn cũng không biết là vật gì, độ khó thế nào chắc không cần nghĩ cũng biệt.
Cũng may vốn chỉ là chuyện cầu may, vì vậy tâm thái mọi người đều rất thả lỏng.