Chương 971 Bí mật không thể nói (Hạ) (2)
Một đường tiến tới, mọi người không giống như đang tìm thứ gì, mà giống như đang cưỡi ngựa xem hoa.
Một kiếm thị tên gọi Lý Hi gõ đông gõ tây một lúc, thỉnh thoảng lại gõ ra tiếng long kong trên vách động tối om.
“Ngươi đang gõ cái gì?”
Lâm Tiêu hỏi hắn.
“Đương nhiên là xem xem chỗ nào có cơ quan bí môn không, chẳng phải tông chủ bảo chúng ta tìm đồ vật sao?”
Lý Hi trả lời.
“Đồ ngốc.”
Một kiếm thị khác tên gọi Liễu Ti Dạ cười nói:
“Nơi này là khoáng khu, là nơi đám thợ mỏ làm việc, có thể có cửa ngầm gì?”
Lý Hi nhún nhún vai:
“Đằng nào cũng là nhàn rỗi, gõ chơi thôi.”
“Ta cảm thấy gõ đầu của ngươi có khi lại vui hơn.”
Kiếm thị Liễu Ti Dạ đập đầu Lý Hi một phát.
“Ta đệt.”
Lý Hi giáng trả, lại bị Liễu Ti Dạ tránh thoát.
Lý Hi không chịu bỏ qua, tiếp tục truy kích, hai người một đánh một trốn, cứ thế nháo lên.
Đám kiếm thị tuỳ tùng Tô Trầm thời gian dài, tình cảm sớm sâu đậm. Tô Trầm không xem bọn họ như thủ hạ, thường ngày lúc không có người ngoài cũng thường xuyên đánh lộn, Tô Trầm chưa từng để ý.
Khắc này Lý Hi chính oanh ra một chiêu, Liễu Ti Dạ tránh thoát, nắm đấm đánh vào vách núi, phát ra chấn động ầm ầm ầm.
Nương theo âm thanh chấn động, Tô Trầm đột nhiên khẽ nhíu mày:
“Tiếng gì thế? Các ngươi có nghe không?”
Ai nấy đều sững sờ, Lý Hi lúng túng nói:
“Chính là... Ta đánh trúng tường...”
“Không phải cái đó, là một loại thanh âm tựa như rít gào.”
Tô Trầm đã nói.
Hắn nghiêng tai lắng nghe, nhưng thanh âm mới rồi đã biến mất.
Suy nghĩ một lát, Tô Trầm bước nhanh tiến về phía trước.
Thấy vậy mọi người vội đuổi tới.
Dọc theo đường đi ai nấy đều nỗ lực lắng nghe, nhưng không ai nghe thấy âm thanh cổ quái kia nữa.
Sắc mặt Chư Tiên Dao quái lạ nhìn Tô Trầm:
“Tô Trầm, ngươi thật sự nghe được tiếng động lạ?”
“Hả? Đến giờ vẫn có thể mơ hồ cảm giác được. Như là tiếng rít gào thê lương nào đó vang vọng bên tai, càng tiến vào trong liền càng rõ ràng.”
Tô Trầm thản nhiên đáp.
“Nhưng ta chẳng nghe thấy gì cả. Tử Ảnh, ngươi nghe thấy không?”
Chư Tiên Dao hỏi.
“Xin lỗi, nữ chủ nhân của ta, ta cũng không nghe thấy.”
Tử Ảnh Chi Thương độn ra từ trong hư không, hồi đáp.
“Đó không phải âm thanh bình thường, mà là một loại tinh thần lan truyền nào đó, là gào thét của linh hồn.”
Tô Trầm lẩm bẩm nói:
“Như là oán linh đang rên rỉ.”
Nghe được lời này sắc mặt ai nấy đều khẽ biến.
Chẳng lẽ có Linh tộc ở chỗ này?
Tô Trầm lại không nói tiếp, chỉ lẳng lặng tiếp tục tiến tới.
Sau khi đi qua một đoạn đường hầm thật dài, Tô Trầm đột nhiên đứng lại.
Hắn phất tay về phía sau, tất cả mọi người đồng loạt lùi lại.
Hắn không hề nói chú ý cẩn thận, nhưng sắc mặt mỗi người đều tràn ngập vẻ nghiêm nghị.
Tô Trầm cứ đứng ở đó, nghiêng tai lắng nghe. Dù cho người khác không nghe được gì, nhưng ở trong tai Tô Trầm, sau khi bỏ thêm trang bị, tinh thần lực hắn cao tới hơn ba ngàn, thời khắc này tiếng rít gào càng thêm rõ ràng.
Hắn nghiêng đầu nhìn vách tường bên người.
Vách núi kia trống trơn, chẳng có cái gì cả.
Nhưng ngay khắc này, Tô Trầm đột nhiên giơ tay, một quyền oanh tới vách núi.
Uỳnh!
Đá tảng vỡ vụn, cánh tay Tô Trầm cắm vào trong núi.
Hí!!!!
Tiếng rít gào thê lương đột nhiên vang lên, kích thích tinh thần mỗi người.
Đúng, tiếng rít gào này trực tiếp tác động lên tinh thần, nhưng mãi đến lúc này mọi người mới cảm thấy được.
Cùng thời điểm, Tô Trầm thu tay về, mọi người mới nhìn thấy trong bàn tay hắn đang nắm lấy một con quái trùng kỳ lạ.
Quái trùng này không có mắt, nhưng có một cái miệng to tướng, trong miệng tràn đầy răng nhọn sắc bén, sau khi gặp phải uy hiếp liền càng mở lớn. Miệng lớn kia còn to hơn đầu người, nhìn như toàn bộ phần đầu nó đều biến thành miệng. Đáng tiếc nó muốn cắn Tô Trầm lại hoàn toàn cắn không tới, bởi vì Tô Trầm nắm chặt lấy cổ nó. Mười tám chân rết của quái trùng xoát xoát xoát bắn ra lưỡi đao như răng nhọn, điên cuồng phách động, chém lên tay Tô Trầm, không ngừng bắn ra tia lửa.
Nó tuy cắn không tới Tô Trầm, nhưng miệng lớn giương ra lại không ngừng rít gào thôi thúc linh hồn, khiến người nghe cảm thấy linh hồn như bị xé toạc, khó chịu cực kỳ.
“Một loại trùng thật cổ quái.”
Tô Trầm dùng sức niết một cái, cổ con trùng kia bị bóp lại, không cách nào động đậy thêm, nhưng tiếng rít linh hồn của nó vẫn tồn tại, thậm chí càng trở nên mãnh liệt.
Ánh mắt Tô Trầm chớp động:
“Dị trùng như vậy, chưa từng gặp qua, có giá trị nghiên cứu.”
Trong khi nói, một cỗ xung kích tinh thần lao thẳng tới dị trùng.
Hắn tuy chưa học qua nguyên kỹ linh hồn có tính công kích nào, nhưng chỉ bằng tinh thần lực cường đại đã đủ để áp chế đại đa số đối thủ, cũng giống như người khí lực lớn, chỉ bằng khí lực liền có thể đánh bại phần lớn kẻ địch.
Dị trùng kia tinh thần tuy mạnh, nhưng bị Tô Trầm xung kích như thế, liền lập tức không chịu nổi, rít gào một tiếng rồi yên lặng, chết đứng đương trường.
“Ài... Dùng sức quá mạnh.”
Tô Trầm nghẹn lời.
Xung kích tinh thần hơn ba ngàn, phương thức sử dụng lại giản đơn thô bạo, không phải thứ mà con trùng này có thể gánh được.
Nhìn nhìn thi thể sâu bọ trong tay, Tô Trầm trực tiếp thu lại.
“Thứ này ngươi cũng muốn?”
Chư Tiên Dao tròn mắt.
Nữ nhân trời sinh không mấy hảo cảm với sâu bọ.
“Loại dị trùng này cực kỳ hiếm thấy, có lẽ chỉ có một con thế này, giá trị phi phàm.”
Tô Trầm trả lời rất nghiêm túc.
Thường thường, lời của Tô Trầm đều rất có đạo lý, cũng thường xuyên ứng nghiệm.
Nhưng thỉnh thoảng, nhân vật chính cũng mất đi vầng hào quang.
Tô Trầm vừa nói xong, một trận thanh âm rít gào đột nhiên vang lên.
Lần này mọi người ai cũng đều có thể nghe được.
“Chuyện gì vậy?”
Đám đông còn đang kinh ngạc, Tô Trầm lại chợt biến sắc.
Hắn hô lớn: "Không được! Có rất nhiều quái trùng đang chạy tới!"
Hí!!!
Tinh thần kêu rít như sóng vỗ mãnh liệt, điên cuồng cuốn tới đám đông, báo trước xung kích đáng sợ sắp sửa đi đến.
“Mau lui!”
Tô Trầm hét lên.
Nếu là yêu thú, vậy thì tới liền tới, lấy thực lực của đám người Tô Trầm bây giờ, bọn họ có đủ tự tin để đương đầu.
Nhưng hiện tại lại tuôn ra một đống côn trùng biết công kích tinh thần.
Tuy chỉ là tinh thần rít gào đơn giản bình thường, nhưng ngăn không nổi đối phương số lượng nhiều, càng ngăn không nổi loại tinh thần xung kích này lại có thể chồng thêm với nhau.
Tinh thần Tô Trầm cường đại hơn xa người khác rất nhiều, thế nên hắn cảm nhận được trước tiên, tối thiểu có hơn ngàn con quái trùng đang cùng nhau phát ra tinh thần rít gào, đồng thời số lượng còn có khả năng tiếp tục tăng thêm.
Nếu cứ ở lại chỗ này, chính hắn khả năng không việc gì, nhưng người khác thì quá nửa là sẽ bị chết sạch.
Thế nên Tô Trầm lập tức đưa ra quyết định.
Chạy!
Nghe Tô Trầm hét lên, những người khác cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, không nói hai lời co cẳng mà chạy.
Chỉ là bọn hắn chạy trốn nhanh, những kia tốc độ của quái trùng cũng không chậm.