← Quay lại trang sách

Chương 986 Liên thủ (Thượng) (2)

Chư Trần Hoàn năm nay đã hơn 400 tuổi, hình tượng nhìn qua vẫn như là thiếu niên, tướng mạo anh tuấn, thần thái phi phàm. Nếu đứng ở đầu phố, e là vẫn có thể khiến vô số thiếu nữ vây quanh.

Khắc này Chư Trần Hoàn ngồi ở vị trí đầu, bên cạnh là Chư Vân Nhan. Chư Tiên Dao đứng ở sau lưng hắn, ngoan ngoãn đấm lưng cho Chư Trần Hoàn, nhìn không giống tổ tôn mà càng như là tỷ đệ.

Thấy Tô Trầm tới, Chư Trần Hoàn cười hì hì nói:

“Ngồi đi. Vốn lúc đánh với Dung gia một trận, ta đã nên gặp ngươi. Có điều Dung Cô Lạc chạy trốn, vì phòng hắn ẩn nấp trong tối hại người, ta không thể không đi xử lý, lần lữa đến tận giờ mới gặp mặt.”

Lúc Dung Cô Lạc trốn chạy Chư Trần Hoàn không đuổi, chính là nhằm tránh cho Bình Thiên thành bị phá hoại. Rời khỏi phạm vi Bình Thiên thành, Chư Trần Hoàn lại không khách khí, trực tiếp thông tri đám lão tổ của toàn bộ gia tộc Yêu Hoàng phụ cận, vây đuổi chặn đường Dung Cô Lạc.

Chẳng qua Dung Cô Lạc cũng cao cường, bị tứ phương vây chặt vẫn tả xung hữu đột giết ra khỏi trùng vây, hiện tại đã không biết đi đâu. Có điều nghe nói vì đột phá, hắn phải giở ra cấm chiêu, bỏ ra không ít đại giá, bản thân cũng đã thụ thương không nhẹ, trong thời gian ngắn sẽ không mang đến phiền toái cho mọi người.

Nhưng nếu nói bởi vậy mà không rảnh gặp Tô Trầm thì không đến nổi. Phần nhiều là vì ngoại trừ truy bắt Dung Cô Lạc, hắn còn bận bịu tiếp nhận Dung gia. Hai nữa là vị lão tổ này cũng đang đợi Tô Trầm xin gặp. Không ngờ Tô Trầm cũng rất bận —— bận rộn nghiên cứu lục lão Dung gia mãi đến khi sứ giả Đại Đô tới, thế nên hắn căn bản không nghĩ tới chuyện muốn gặp Chư Trần Hoàn. Hành vi này phần nào không để lão tổ tông vào trong mắt, Chư Trần Hoàn khó tránh khỏi có bất mãn, càng sẽ không chủ động gặp hắn, hai bên cứ vậy giằng co đến giờ.

Cũng may đó chỉ là chút chuyện nhỏ, trong khi chuyện mẫu trùng can hệ trọng đại, khúc mắc nho nhỏ được thả xuống, sau vài câu khách sáo liền tiêu tán.

Khắc này Tô Trầm thuận thế hạ mình nói:

“Chính nhờ lão tổ che gió che mưa giúp, bọn tiểu bối như ta mới có cơ hội nghịch ngợm.”

Chư Trần Hoàn cười ha ha:

“Lần này ngươi không phải nghịch ngợm bình thường nữa rồi. Cướp đi cứ điểm phi hành của Vũ tộc, quả không hổ là thanh niên tuổi còn rất trẻ đã trở thành chủ một phái, có quyết đoán, cũng có dã tâm. Chẳng qua Tô Trầm, khoáng mạch Nguyệt Quang thạch tốt xấu gì cũng là sản nghiệp của Chư gia. Ngươi nhặt được bảo bối trên sản nghiệp Chư gia liền trực tiếp thu lấy như vậy, có phải không được hay cho lắm?”

Đây là đòi lợi ích.

Mô hình nguyên lực đã dùng mất, mẫu trùng đã nhận chủ, cướp là cướp không lại, nhưng mượn cơ hội này đòi muốn lợi ích thì vẫn phải đòi. Trước khi đòi lợi ích, trước tiên phải nói rõ mẫu trùng vốn nên là của Chư gia, đây chẳng qua là một loại thủ đoạn tranh đoạt lợi ích mà thôi. Nếu cần thiết, tính luôn cả Phệ Kim Chi Lão vào nữa, điều này là hoàn toàn có khả năng.

Đối với điều này Tô Trầm không lạ, nếu đã quyết định nói cho Chư gia việc này, hắn đã dự định nhường ra một bộ phận lợi ích.

Đương nhiên, nhượng thế nào lại là một chuyện khác, buôn bán mà, cứ phải đàm phán cái đã.

Khắc này Tô Trầm cười nói:

“Lời này của lão tổ không đúng, khoáng mạch Nguyệt Quang thạch là của Dung gia a, mà bí mật Dung gia phản bội là ta phát hiện. Chuyện mỏ quặng có vấn đề là ta giành được từ chỗ tù binh Vũ tộc, tên tù binh này, cũng là của ta. Vì vậy nghiêm cách mà nói, ta không trộm thứ gì của Chư gia... Ngài không thể bởi có người đi ngang qua Bình Thiên thành liền nói tiền hàng của hắn thuộc về Chư gia được, đúng không?”

Vấn đề quyền tài sản liên quan tới mẫu trùng, Tô Trầm nhất định phải tranh, việc này đừng nói ngươi là lão tổ tông của Chư gia, lão tổ tông của Tô gia cũng không được.

“Nhưng bất kể nói thế nào, sau này khoáng mạch Nguyệt Quang thạch và Dung gia đều thuộc về Chư gia, đó là sự thực, đồ vật trên mỏ quặng của Dung gia, đã là vô chủ, nói là của Chư gia cũng không quá đáng.”

Chư Vân Nhan cười nói:

“Chẳng qua nếu Tô thiếu chịu vào Chư gia, tất cả đều dễ thương lượng. Khoáng mạch Nguyệt Quang thạch cũng có thể xem là là sính lễ của Chư gia.”

Hắn còn muốn kén rể đây mà.

Tô Trầm cười nói:

“Một phiến mỏ quặng bỏ đi, đáng giá vậy ư? Chư gia làm thế thì hà khắc với trưởng nữ quá. Ta thấy thế này, hay là dùng khoáng mạch Tinh Đàm kim làm của hồi môn cho Tiên Dao.”

Chư Vân Nhan che miệng cười nói:

“Khẩu vị ngươi lớn thật đấy.”

Tô Trầm thở dài:

“Không phải khẩu vị ta lớn, mà thực sự là khẩu vị mẫu trùng lớn. Bất luận là Chư gia, hay Vô Cực Tông, muốn nuôi lớn nó đều không phải chuyện dễ dàng. Nhưng chỉ cần nuôi lớn rồi, chúng ta liền có cứ điểm của chính mình.”

“Chúng ta...”

Chư Trần Hoàn cường điệu cái từ này:

“Là của ngươi? Hay là của ta?”

“Của Vô Cực Tông và Chư gia.”

Tô Trầm trả lời.

Ở vấn đề đưa ra lợi ích, Tô Trầm đã sớm nghĩ rõ ràng, cứ lấy địa bàn cứ điểm mẫu trùng tương lai làm lợi ích phân phối.

Đây là phương thức lựa chọn tốt nhất.

Chỉ cần tương lai mẫu trùng phát triển thành cứ điểm liền nhất định phải cư trú lượng lớn nhân thủ, đừng nói chỉ mình Vô Cực Tông, thêm mười thậm chí trăm tông môn như thế cũng chứa hết được.

Phân ra một phần giao cho Chư gia, không chỉ thỏa mãn nhu cầu lợi ích của Chư gia, đồng thời còn bằng với kéo Chư gia lên cùng một con thuyền với mình.

Thật ra suy nghĩ của Chư gia cũng tương tự, lấy tình hình trước mắt, Chư gia không chỉ có phải trả giá bằng khoáng mạch Tinh Đàm kim, còn phải vì Tô Trầm tìm kiếm càng nhiều tù binh Vũ tộc, vì Tô Trầm giải quyết rất nhiều vấn đề hắn không giải quyết được. Trả giá khổng lồ như thế, là vì cái gì? Còn không phải vì giá trị to lớn của cứ điểm mẫu trùng. Tô Trầm mà cho bọn họ một ít thành quả nghiên cứu làm thù lao, bọn họ chưa chắc đã đồng ý.

Có thể nói, cứ điểm mẫu trùng chính là một công ty, Chư gia là đang đầu tư mạo hiểm, đặt cược vào tiền lời tương lai.

Ý đồ đầu tư đã quyết định, sau đó thứ phải thảo luận không ngoài vấn đề cổ phần.

Về mặt này song phương sản sinh phân kỳ cực lớn.

Chư gia cho rằng, bản thân Chư gia nắm giữ một bộ phận “quyền tài sản” mẫu trùng, chỉ là bị Tô Trầm nhanh chân đến trước cướp mất, giờ còn phải bỏ ra thêm càng nhiều, vì vậy Chư gia phải chiếm một nửa cứ điểm mẫu trùng tương lai.

Tô Trầm lại cho rằng, hiện tại mẫu trùng là của mình, kế hoạch cũng do hắn đề xuất, thực tế chấp hành cũng là hắn, vì vậy nhiều nhất chỉ phân cho Chư gia hai thành

Mà đây, còn bao gồm luôn cả sính lễ cưới Chư Tiên Dao.

Song phương ngươi tranh ta đoạt giằng co mãi không xong ở khía cạnh này.

Đừng xem hai người này một già một trẻ, nhưng đều không phải nhân vật dễ đối phó, tranh luận đã tiến hành rất lâu, tranh đến cuối cùng thậm chí tranh ra hỏa khí. Chư Trần Hoàn không để ý thân phận, dứt khoát đập bàn quát to. Đằng nào Chư gia cũng đã nắm giữ cơ mật mẫu trùng, cùng lắm thì liều mạng không cần lợi ích, ném tin tức này cho Vũ tộc.