Chương 987 Liên thủ (Hạ)
Tô Trầm cũng không yếu thế, lớn tiếng đáp lại, ngươi ném cứ ném, cùng lắm là từ bỏ kế hoạch, mẫu trùng vẫn cứ thuộc về ta, lão tử không cần cứ điểm, được không một sủng vật chí ít cấp Lĩnh Chủ, tương lai khả năng thành Yêu Hoàng cũng không thiệt thòi.
Hai người này tranh đến mặt đỏ tía tai, không ai nhường ai, nếu không phải Chư Vân Nhan và Chư Tiên Dao lôi kéo, rất có khí thế muốn đánh một trận. Đừng xem lão đầu là Hóa Ý cảnh, về khí thế Tô Trầm lại hoàn toàn không chịu thua kém.
“Ngươi... Tiểu tử ngươi... Tức chết ta rồi!”
Chư Trần Hoàn chỉ vào Tô Trầm mắng to:
“Nếu không phải nể mặt Dao nhi, giờ lão phu đã một chưởng đập chết ngươi.”
Tô Trầm xem thường:
“Ngươi già vậy rồi còn nóng tính như trẻ nít, hơi hơi chống đối một câu đã nổi giận, công phu dưỡng khí quá kém, tí nữa ta cho ngươi một quyển tâm pháp, ngươi tập trung luyện, bảo đảm ôn hòa nhã nhặn, mắng không nói lại.”
“Nghe xem, nghe xem!”
Chư Trần Hoàn chỉ vào Tô Trầm kêu lên với Chư Tiên Dao:
“Nam nhân tốt mà ngươi tìm đấy.”
Chư Tiên Dao bĩu môi không nói.
Chư Vân Nhan cười bước lại vỗ về:
“Được rồi được rồi, bình tĩnh nói chuyện, ồn ào cái gì, nhỡ để người ngoài nghe được lại thành chuyện cười.”
Bọn họ thảo luận cơ mật đại sự, người ngoài nào dám nghe, chỉ là làm cái cớ cho Chư Trần Hoàn xuống nước thôi.
Chư Trần Hoàn mượn thế xuống nước, tức giận nói:
“Nhượng bộ cuối cùng của ta, bốn thành, tuyệt đối không thể ít hơn được nữa.”
“Ta cũng nói qua, ba thành, tuyệt đối sẽ không nhiều thêm nữa.”
Tô Trầm trả lời.
“Ai nha, các ngươi mỗi bên thối lui một bước, ba phần rưỡi được không?”
Chư Vân Nhan ba phải nói.
“Không được!”
Hai người đồng thời hô.
Lợi ích cứ điểm mẫu trùng liên quan trọng đại, một thành lợi ích chính là mấy chục ức tài nguyên, há dung tùy tiện nhượng bộ?
Tô Trầm nói:
“Đầu nhập vào cứ điểm mẫu trùng, chủ yếu còn ở Vũ tộc, Chư gia ỷ vào khoáng mạch Tinh Đàm kim mà đã muốn nắm lấy bốn thành, quá tham lam.”
“Nói bậy! Ngươi cho rằng chỉ bằng chút bản lĩnh ấy của ngươi liền có thể lừa gạt được Vũ tộc? Không có lão phu ra tay, ngươi có đi cũng là chịu chết. Ta biết ở chỗ Bạo tộc ngươi dựa vào thuật biến hóa hành sự như cá gặp nước, nhưng lão phu nói cho ngươi, bộ bản sự kia, ở Vũ tộc làm không thông!”
“Vì vậy ta mới đồng ý nhượng lại ba thành, vậy đã rất nhiều!”
“Còn những tù binh Vũ tộc kia thì sao?”
“Đám đó thì có bao nhiêu giá trị? Ta dùng tiền mua còn không được?”
“Hừ, nếu ngươi có thể dễ dàng mua được, còn cần Chư gia ta làm gì? Hơn nữa, dù ta giúp ngươi giải quyết hai chuyện này, ngươi tưởng rằng thế là qua ải? Việc này lớn, cần một kế hoạch hoàn thiện, không phải mình ngươi là có thể làm, cần rất nhiều người phối hợp.”
“Vô Cực Tông ta cũng có người.”
“Không thể bằng Chư gia ta được.”
“Vậy thì chưa chắc, đằng nào cũng là lừa gạt, lại không phải dựa vào bản lĩnh.”
“Xem ra ngươi đã có kế hoạch cụ thể?”
“Lão tổ lại làm sao không phải?”
Hai người nhìn nhìn lẫn nhau, đột nhiên đồng thanh cười rộ lên.
Hai người này mới rồi còn đấu khẩu đến trời long đất lở, chớp mắt lại đồng thời hắc hắc quái tiếu, rất là ăn ý.
Khắc sau, Chư Trần Hoàn cười to nói:
“Được, tiểu tử được lắm, quả nhiên không tệ, có đảm có thức, chẳng trách có thể giành được phương tâm Dao nhi. Nếu như thế, vậy liền ba thành đi.”
Mới vừa rồi còn khí thế ngất trời tranh chấp một thành, giờ hắn cứ thế nói từ bỏ liền từ bỏ.
Tô Trầm cười nói:
“Thế mới đúng chứ, lão đầu ngươi sớm như vậy không phải cả nhà đều thoải mái.”
Hắn gọi thẳng Chư Trần Hoàn là lão đầu, Chư Trần Hoàn lại cũng không tức giận, hai người nhất thời ở chung rất hòa hợp.
Khiến Chư Vân Nhan cùng Chư Tiên Dao nhìn mà không biết nói gì.
Ở Chư gia, Chư Trần Hoàn luôn cực uy nghiêm, thường ngày nào có ai dám tùy tiện ăn nói kiểu vậy với hắn.
Như có ai thật sự dám chọc giận hắn, e là đã sớm bị một chưởng đập chết.
Thế mà Tô Trầm không sợ hắn, Chư Trần Hoàn lại chẳng những không tức giận, trái lại khá là cao hứng, Chư Vân Nhan cảm thấy chuyện này không khác gì mặt trời mọc ở đằng tây.
Tiếp sau Chư Trần Hoàn nói:
“Tiểu tử ngươi không tệ, ta rất thích. Đúng rồi, tiểu tử, ngươi biết chơi cờ tướng không?”
Tô Trầm nói:
“Biết một chút, nhưng không tinh thông.”
“Hừ, tương lai ngươi là người làm chủ cứ điểm, sao có thể không giỏi cờ tướng? Đến, Vân Nhan, bày bàn cờ, ta chỉ điểm ngươi!”
Chư Vân Nhan ngây dại.
Chư Trần Hoàn trừng mắt lên:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
“Dạ, vâng!”
Chư Vân Nhan như mộng mới tỉnh, lúc này vội vàng bày bàn cờ ra cho hai người.
Chư Trần Hoàn phất tay nói:
“Được rồi, các ngươi đi xuống đi, ta và Trầm nhi đánh mấy ván.”
Chư Vân Nhan hết cách, đành phải dắt Chư Tiên Dao đi ra.
Chư Tiên Dao nghi hoặc:
“Mẫu thân, đây là chuyện gì? Sao đột nhiên lão tổ tông lại đồng ý nhượng bộ?”
Chư Vân Nhan cười lắc đầu, vuốt mũi Chư Tiên Dao một cái nói:
“Ngươi a, còn là quá đơn thuần. Ngươi thật sự cho rằng thứ lão tổ tông và Tô Trầm tranh chính là lợi ích?”
“Không phải ư?”
Chư Tiên Dao mơ hồ.
“Phải, nhưng cũng không phải.”
Chư Vân Nhan thở dài.
Chư Tiên Dao không hiểu ý của lời này.
Giờ Chư Vân Nhan mới nói:
“Vậy mới nói, ngươi còn quá đơn thuần. Ngươi có nghĩ tới không, tại sao Tô Trầm dám trả mẫu trùng lại cho Vũ tộc?”
“Đương nhiên là bởi vì Tô Trầm đã hạ xuống Linh Hồn Cương Ấn trên người mẫu trùng, mẫu trùng chỉ nghe lời hắn.”
“Không sai! Mẫu trùng là hạch tâm của cứ điểm phi hành, ý chí của nó mới là quan trọng nhất. Vì vậy, bắt đầu từ khi mẫu trùng nghe theo Tô Trầm, cái cứ điểm phi hành này chú định chỉ có thể thuộc về hắn, không thể là của bất luận người nào khác. Dưới tình huống như vậy, ngươi cho rằng đàm luận phân phối lợi ích cứ điểm mẫu trùng cùng Tô Trầm liệu có ý nghĩa nữa không?”
Chư Tiên Dao ngạc nhiên.
Đúng vậy.
Toàn bộ cứ điểm mẫu trùng đều là của Tô Trầm, ý chí của mẫu trùng cũng là của Tô Trầm.
Nói là phân chia ba thành cho Chư gia, nhưng trên thực tế, Chư gia không nắm giữ được ý chí mẫu trùng, ba thành đó, ý nghĩa căn bản không lớn. Đừng nói ba thành, dù là cho ngươi cả mười thành thì đã sao?
Muốn cầm về, đuổi ngươi ra ngoài, đều chỉ là một câu nói của Tô Trầm mà thôi.
Chẳng phải kết cục của Vũ tộc cũng đã chú định như vậy?
Chư Tiên Dao không nghĩ đến điểm này, nhưng nhân vật đã sống mấy trăm năm như Chư Trần Hoàn há có thể không nghĩ tới.
“Vậy sao lão tổ tông còn muốn tranh?”
Chư Tiên Dao triệt để không hiểu.
“Đương nhiên phải tranh! Nếu không tranh, làm sao biết Tô Trầm có thành ý hay không?”
Chư Vân Nhan nói.
Càng là hứa hẹn hư huyễn, khả năng đằng sau đó là bẫy rập.
Chư Trần Hoàn muốn tranh, là vì hắn muốn xem xem Tô Trầm có thành ý thực hiện hứa hẹn hay không.
Chỉ có hứa hẹn thành ý, mới sẽ nghiêm túc đi tranh, tấc đất tất tranh.
Không có ý bỏ ra lợi ích, hứa hẹn thế nào cũng chẳng nghĩa lý gì.
Ngoài ra, ba thành cứ điểm, tuy chỉ là quyền cư trụ, giá trị không lớn. Nhưng kể tới những giá trị khác nhờ cứ điểm mà có, vậy thì lớn rồi.