← Quay lại trang sách

Chương 988 Danh nghĩa (1)

Cứ điểm phi hành về mặt bản chất là công cụ chiến tranh, chú định sẽ phải dùng trên chiến trường. Tiền lời thu được bởi vậy tự nhiên cũng theo đó mà tăng lên. Phần này, nên tranh vẫn phải tranh.

Vì vậy Chư Trần Hoàn tranh chấp cùng Tô Trầm, vừa là thăm dò, cũng là tranh thật.

Chỉ sau khi xác nhận được giới hạn của nhau, Chư Trần Hoàn mới có thể yên tâm lớn mật đầu tư.

Trường trường tranh chấp chợt giận chợt cười kia, kỳ thực ẩn giấu thử thách của một lão nhân dành cho một thanh niên hậu bối, thử thách đối với can đảm, trí tuệ, tính tình… rất nhiều các phương diện khác nhau.

Lâm nguy không loạn, dựa lý lực tranh, có đảm có thức, là cái nhìn, đánh giá của Chư Trần Hoàn đối với Tô Trầm.

Chính bởi vì đã có cái nhìn này, thế nên hắn cười, thế nên hắn thoả mãn, thế nên hắn không kiên trì tranh đoạt nữa.

Bởi vì hắn đã đạt được mục đích.

Trận tranh chấp và thăm dò này, liền cũng đã có kết quả.

Đương nhiên, trên đời khó tránh khỏi có một ít thứ ngươi không dự liệu được, sẽ vượt ra ngoài kế hoạch.

Tỷ như hiện tại.

Tỷ như cờ tướng.

Gương mặt trẻ tuổi của lão gia tử chính đang càng lúc càng khó coi.

Hắn thua!

Lão gia tử khi còn trẻ từng là đại tướng Liêu Nghiệp, bài binh bố trận là chuyện thường như cơm bữa, sau khi trở về trừ chuyện tu hành ra, lúc rảnh rỗi thích nhất là chơi cờ tường, ở phương diện cờ tướng cũng coi là nhất đại cường thủ. Nếu cờ tướng cũng phân tầng cấp, vậy cũng là cấp bậc Hóa Ý, phóng tầm mắt Liêu Nghiệp, có thể sánh vai cùng hắn ở phương diện này quả thực không mấy ai.

Nhưng ngay vừa rồi, ngoại trừ mới đầu còn có thể thắng Tô Trầm hai ván, tiếp sau hắn thua liên tục ba trận.

Bại bởi một đứa chẳng mấy khi chơi qua cờ tướng, thậm chí thời gian dài không chơi đến độ quên mất cờ tướng đi như thế nào, mới đầu còn cần lão gia tử giảng lại một lần về quy tắc.

Tiểu tử ngươi, không phải cố ý làm màu đùa ta đấy chứ?

Trình độ cờ tướng này của ngươi đến cả Hoàng Cực cảnh cũng chưa chắc đấu lại, nên thêm một cảnh giới mới, gọi là Thông Thiên cảnh mới đúng!

Tô Trầm cũng rất oan uổng.

Hắn quả thực đã sớm quên cờ tướng đi thế nào, hắn có thể thắng lão đầu, hoàn toàn là bởi linh thể tinh não, về năng lực tính toán, lão gia tử thật sự không cách nào so được với tinh não.

Tàn sát Hóa Ý cảnh!

Chư Trần Hoàn cuối cùng từ bỏ chơi cờ cùng Tô Trầm.

Thật ra hắn chơi cờ cùng Tô Trầm chủ yếu là vì muốn tiến một bước nhìn nhìn phẩm tính Tô Trầm, chính như câu kỳ phẩm như nhân phẩm, nếu tiểu tử Tô Trầm này chơi cờ toàn dùng mánh lới trộm gian sái hoạt, vậy thì tín dự người này chắc hẳn là có vấn đề.

Kết quả không ngờ lại bị Tô Trầm gõ cho một trận, mánh lới trộm gian sái hoạt Tô Trầm không làm, vị lão tổ này tự mình lại phạm vào mấy lần.

Cuối cùng Tô Trầm không “kỳ phẩm như nhân phẩm”, hơn nữa quyền chủ động ở trong tay hắn, không lo lắng Chư Trần Hoàn chơi xấu gì cả.

Đánh không lại Tô Trầm, Chư Trần Hoàn liền dứt khoát bỏ cuộc, quay lại tiếp tục thảo luận chính sự.

Chuyện hợp tác đã quyết định, tiếp sau chính là bắt tay thực hành kế hoạch.

Lần này không phải như khi trước Tô Trầm mạo hiểm độc thân đi tới Bạo tộc. Lần này dính đến cả một gia tộc, đầu nhập khổng lồ, yêu cầu cũng sẽ cao hơn nhiều. Chư Trần Hoàn tuyệt đối không chấp nhận cách thức ứng biến kiểu tùy cơ đánh bạc của Tô Trầm khi trước. Một bộ kế hoạch có tính khả thi mới là trọng yếu nhất.

Đầu tiên lão đầu tử phủ định kế hoạch “Giả mạo Lưu Hỏa Chi Oanh” của Tô Trầm.

“Quá mạo hiểm, hơn nữa còn là biến thành một nữ tử Vũ tộc. Giữa nam tử và nữ tử có quá nhiều sai biệt, huống chi Lưu Hỏa Chi Oanh còn là Phạm Xướng giả của bộ lạc Khinh Ngữ, ai biết giữa bọn chúng có phương pháp phân biệt nào đó không? Khoan nói những cái khác, chỉ riêng để ngươi lần nữa dùng lại Linh Hồn Cương Ấn, ngươi xử lý thế nào?”

Không thể không thừa nhận, phân tích của lão đầu tử rất có lý.

Tô Trầm và Lưu Hỏa Chi Oanh, bất luận hành vi, độ quen thuộc hay về mặt năng lực đều có sai biệt rất lớn, giả mạo nàng sẽ kéo theo quá nhiều vấn đề.

“Trước đừng nghĩ đến chuyện làm sao lừa gạt được pháp nhãn đại Áo thuật sư, Vũ tộc đại Áo thuật sư không phải rau hẹ, một thế hệ cũng chỉ có được vài người. Vấn đề là dù lừa gạt được, cũng phải chú ý đến khả năng lật thuyền sau đó. Vì vậy để an toàn ổn thỏa, nếu muốn giả mạo, đầu tiên phải giả mạo một người mà bộ tộc Khinh Ngữ không quen biết. Chỉ có như vậy, bọn họ mới sẽ không từ trong lời nói cử chỉ của ngươi nhìn ra vấn đề.”

“Nói thì nói thế, nhưng người khác thì làm sao có khả năng trả lại mẫu trùng?”

“Lẽ nào Lưu Hỏa Chi Oanh lại có thể trả về mẫu trùng? Tin tức nàng bị tóm đã truyền ra.”

Chư Trần Hoàn vừa mở ra máy hát liền thao thao bất tuyệt.

“Đây chính là vấn đề mà ta đau đầu.”

“Ngươi đau đầu, là bởi vì ở chuyện này ngươi chỉ nghĩ đến cảm thụ của mình, nhưng ngươi có nghĩ đến cảm thụ của Vũ tộc không?”

“Cảm thụ của Vũ tộc?”

Tô Trầm sững sờ.

“Không sai! Ngươi sẽ không thật sự cho rằng, Vũ tộc phí tâm tư lớn như vậy để bồi dưỡng mẫu trùng, cuối cùng lại dễ dàng từ bỏ?”

Nghe nói thế, Tô Trầm lập tức sa vào trầm tư.

Hắn phát hiện ở vấn đề này, bản thân đúng là phạm phải một sai lầm.

Đúng, hắn đau đầu làm sao đưa mẫu trùng trở về, lại không biết, Vũ tộc cũng đang nghĩ cách cầm về mẫu trùng.

Ý thức được điểm này, ánh mắt Tô Trầm sáng lên:

“Gần đây Vũ tộc có động tĩnh gì không?”

Chư Trần Hoàn bắt đầu cười hắc hắc:

“Hôm trước mới thu được tin tức, nói Vũ tộc muốn phái đoàn đặc phái viên tới đây trao đổi chuyện nghị hòa. Vốn ta còn không hiểu tại sao đám gia hỏa kiêu ngạo này lại đột nhiên muốn nghị hòa? Giờ mới hiểu được.”

Tô Trầm cũng cười:

“Ta đoán bọn họ khả năng còn sẽ tới Bình Thiên thành một chuyến.”

“Thế nên ngươi thấy đấy, sự tình có lúc rất đơn giản. Chúng ta có thể không cần làm gì cả, bản thân cơ hội đã tự mò tới cửa. Còn nếu làm gì đó, trái lại sẽ đánh rắn động cỏ.”

“Đúng là như thế!”

Tô Trầm thở dài từ tận đáy lòng.

Quả nhiên gừng càng già càng cay, mấy câu nói liền nói phá hạch tâm.

Ở vấn đề trả lại mẫu trùng, quả thật động không bằng tĩnh, lẳng lặng chờ đợi cơ hội phối hợp đối phương là được.

Đương nhiên, muốn giải quyết vấn đề này còn cần giải quyết những vấn đề khác.

Một đại kế hoạch đều phải dựng lên từ vô số chi tiết nhỏ mới thành công được.

———————————————————

Tâm tình Tử Lâm Lưu rất nôn nóng.

Thật ra căn bản mâu thuẫn giữa Vũ tộc cùng Nhân tộc rất đơn giản, mọi đối lập phần lớn đều bắt nguồn từ chính trị và phân phối lợi ích. Đây đều là thói quen ngoại giao giữa quốc gia và quốc gia.

Chính vì nguyên nhân này, có lúc Vũ tộc và Liêu Nghiệp cũng sẽ hợp tác, tỷ như cộng đồng đối kháng Thú tộc.

Còn về lúc nào cãi cọ, lúc nào ve vãn, cái đó phải căn cứ tình thế quốc gia mà định, phụ trách chấp hành vấn đề chính là Tử Lâm Lưu.

Lần này tình hình hơi có khác biệt.