Chương 989 Danh nghĩa (2)
Tử Lâm Lưu tuy trên danh nghĩa đảm nhiệm chủ sứ đoàn đặc phái viên, nhưng người thực sự chủ trì lại không phải hắn.
Thế thì cũng thôi, làm ngoại giao trước nay đều là kẻ hầu, chủ ý do mặt trên nắm, quan hệ do mặt trên định, bêu danh lại phải do kẻ chấp hành đứng ra gánh.
Làm chủ sứ, có thể nói một nửa là làm việc, một nửa là bị mắng.
Vấn đề là lần này ngay cả nhiệm vụ thực sự của mình là cái gì hắn cũng không biết, trách nhiệm cũng không biết nên gánh vác từ đâu!
Đúng, không biết!
Vị kia trong đoàn đặc phái viên giữ kín như bưng về mục đích của chuyến hành động này, chỉ bảo hắn chấp hành mệnh lệnh.
Nhưng nhìn nhìn mệnh lệnh ngươi đưa ra là gì xem?
“Nhất định phải để đoàn đặc phái viên thu được quyền lợi tự do ứng biến ở Bình Thiên thành, tốt nhất thu được một bộ phận quyền khống chế!”
Đứa Vũ tộc hạ mệnh lệnh này đầu óc có vấn đề à?
Bình Thiên thành nằm ở trung bộ Liêu Nghiệp chứ không phải biên cảnh, từ lúc nào mà vấn đề ở trung bộ nước khác lại thành xung đột biên cảnh, đặt lên trên bàn địa chính trị để giải quyết?
Không liên quan đến địa chính trị, vậy lấy cái gì để tranh thủ?
Ở cái thời đại này thủ đoạn chính trị còn tương đối đơn giản, mấy cái thứ như nhân quyền căn bản không tồn tại, thoát ly xung đột địa duyên, bối cảnh lịch sử, cơ bản liền chẳng có gì để bàn bạc nữa.
Tuy mặt trên cũng nói rồi, chỉ cần đạt thành mục đích này, nguyện ý làm ra một ít nhượng bộ với Liêu Nghiệp, tỷ như rút lui Nguyên Quang Chiến Bảo về phía sau trăm dặm.
Quả thực là nhượng bộ rất lớn, Nguyên Quang Chiến Bảo trấn thủ một khu vực tài nguyên trọng yếu của Vũ tộc, lần này vừa lùi lại thủ, tương đương với biến tướng nhường ra một đám lớn tài nguyên, khác gì chủ động nói cho đối phương biết, Bình Thiên thành có bí mật cực lớn? Đây không phải là chủ động nói cho đối phương biết, chúng ta có thứ gì đó càng có giá trị tồn tại ở Bình Thiên thành?
Đàm phán không phải như thế!
Khăng khăng mặt trên lại chết sống không chịu nói cho hắn biết trên địa bàn Bình Thiên thành có cơ mật trọng yếu nào của Vũ tộc. Lại muốn bằng đủ mọi cách bắt Tử Lâm Lưu nghĩ ra phương án giải quyết.
Điều này khiến Tử Lâm Lưu không khỏi phát điên.
“Thực sự không được, vậy sáng tạo một cơ hội cho đoàn đặc phái viên tới Bình Thiên thành?”
Nhìn bộ dáng này của hắn, bản thân cũng biết chuyện này thực sự có chút làm khó chủ sứ đại nhân, Vụ Nguyệt Mỹ bèn ôn hòa nói. Chỉ có thể lùi một bước, có thể đi Bình Thiên thành là được.
“Vụ Nguyệt Mỹ đại nhân, tuy ngươi không chịu nói cho ta đến cùng tộc ta cần tìm thứ gì, nhưng trước đây không lâu vừa mới xảy ra chuyện Dung gia Bình Thiên thành phản loạn, sự kiện đó người người đều biết, lúc này lại đi Bình Thiên thành, bọn họ nhất định sẽ biết trong này có vấn đề.”
Tử Lâm Lưu cắn răng nghiến lợi nói.
“Biết cũng hết cách, vô luận thế nào, đầu tư mà chúng ta bỏ ra ở nơi đó nhất định phải được thu hồi.”
“Đến cùng là đầu tư cái gì!”
Tử Lâm Lưu nhìn chằm chằm Vụ Nguyệt Mỹ hỏi.
“Không thể nói.”
Vụ Nguyệt Mỹ kiên trì đáp.
Tử Lâm Lưu đành chịu:
“Thế có thể nói cho ta, đến cùng có phải liên quan đến chuyện Dung gia phản loạn không?”
Vụ Nguyệt Mỹ trầm ngâm một lát, rốt cục gật đầu.
Thấy nàng thừa nhận, trong lòng Tử Lâm Lưu tự có định luận.
Hắn dạo quanh vài bước, suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Nếu đã vậy, ta có một cách.”
“Ngươi nói.”
“Vài ngày trước có người nói cho ta, trước đó vài ngày Chư gia từng mua một nhóm tù binh tộc ta từ Đại Đô.”
“Bọn họ mua tù binh làm gì?”
“Theo ta được biết, là cái tên Tô Trầm phá hoại kế hoạch của chúng ta cần dùng... Hắn muốn nghiên cứu tộc ta, lấy tộc ta làm vật thí nghiệm.”
“Cái gì?”
Vụ Nguyệt Mỹ phẫn nộ rít gào:
“Tên khốn kiếp này!”
“Hắn quả thực là tên khốn kiếp, lại một tên khốn nạn đáng sợ.”
Tử Lâm Lưu thở dài nói.
Làm chủ sứ Vũ tộc, tất phải có hiểu biết đối với những nhân vật quan trọng trong cảnh nội Nhân tộc. Mà bây giờ danh tiếng Tô Trầm càng ngày càng vang dội, nếu hắn không biết, vậy quả thực là cô phụ thân phận chủ sứ hắn mang trên người.
Không nói cái khác, chỉ riêng chuyện Tô Trầm làm ra ở Bạo tộc đã đủ khiến vô số người kinh hãi.
Ai có thể ngờ chỉ một người lại cứu được toàn bộ Thiên Uy quân, không những thế còn quấy cho Bạo tộc trời long đất lở?
Cũng là hắn dẫn lên biến cố ở Bình Thiên thành, thúc đẩy đoàn đặc phái viên đi chuyến này.
Giờ hắn chỉ hy vọng, tên Tô Trầm kia sẽ không mang đến cho hắn phiền toái nào nữa.
Vì vậy Tử Lâm Lưu nói:
“Tuy hắn là tên khốn kiếp, nhưng không thể phủ nhận, lần này chính là tên khốn kiếp đó cho chúng ta cơ hội. Muốn đi Bình Thiên thành, phải cho Đại Đô một lý do thỏa đáng. Lý do này nhất định không thể là mục đích thực sự của tộc ta, vậy chỉ có thể đặt lên thân đám tù binh kia.”
Vụ Nguyệt Mỹ đã hiểu ý hắn:
“Ngươi định khiến bọn hắn tin rằng, mục đích hòa đàm của chúng ta chuyến này chính là một người nào đó trong nhóm tù binh kia?”
Tử Lâm Lưu gật đầu:
“Đúng thế. Tỷ như Lưu Hỏa Chi Oanh chính là mục tiêu thích hợp. Nàng là Phạm Xướng giả của tộc ta, địa vị tương đối cao, bây giờ lại đang ở Bình Thiên thành. Lấy chuộc lại Lưu Hỏa Chi Oanh làm danh nghĩa đi Bình Thiên thành, hợp tình hợp lý, cái giá cần trả cũng không quá cao.”
Ngoại giao là nghệ thuật nói dối, lời nói ra lừa dối được đối thủ, ẩn giấu được mục đích, cái đó cần rất nhiều thủ đoạn, cũng cần sự chu đáo.
Mà ở phương diện này, biểu hiện của Tử Lâm Lưu xem ra không tệ.
Không ngờ Vụ Nguyệt Mỹ lại thở dài đáp:
“Đây cũng là cách hay, nhưng thật đáng tiếc, làm không thông.”
“Tại sao?”
Tử Lâm Lưu kinh ngạc.
“Ngay ngày hôm qua, thần ấn của Lưu Hỏa Chi Oanh đã biến mất. Hồn nàng đã về với mẫu thần.”
“Chết rồi?”
Tử Lâm Lưu ngạc nhiên.
Bất luận Chư Trần Hoàn hay Tô Trầm, đều không biết Lưu Hỏa Chi Oanh có lưu lại lạc ấn ở thần đàn Vũ tộc, nàng vừa chết, Vũ tộc liền lập tức biết được.
May mắn chính là Tô Trầm đã từ bỏ kế hoạch giả mạo Lưu Hỏa Chi Oanh, bằng không hắn vừa giả mạo liền sẽ bị vạch trần.
Lưu Hỏa Chi Oanh chết, khiến kế hoạch của Tử Lâm Lưu cũng trở nên lúng túng.
Tử Lâm Lưu qua lại vài bước, suy nghĩ chốc lát rồi nói:
“Không thể lấy Lưu Hỏa làm lý do, vậy liền cần một danh nghĩa mới, chỉ là không biết bên kia còn có ai sống sót..."
Đúng lúc này, bên ngoài một tên Vũ tộc chạy tới báo cáo:
“Chủ sứ đại nhân?”
“Chuyện gì?”
“Phía Bình Thiên lại tới tin?”
“Tin tức gì?”
“Bọn họ còn muốn mua tù binh tộc ta, nói là dùng cho thí nghiệm. Chúng ta có cần ngăn cản việc này?”
“Không!”
Tử Lâm Lưu và Vụ Nguyệt Mỹ đồng thời kêu lên.
Đối diện với nhu cầu chính trị, tất cả con dân đều có thể hi sinh!
Kế hoạch mua tù binh thuận lợi ngoài ý liệu, số lượng nhiều, giá tiền còn tiện nghi, thậm chí không thiếu Áo thuật sư cao giai.
Điển hình số lượng cao chất lượng tốt.
Đối mặt kết quả đó, Tô Trầm và Chư Trần Hoàn đều cười nở hoa.
Không phải là bởi bớt đi chút tiền, mà là bởi bọn họ biết Vũ tộc đã xuất thủ.