← Quay lại trang sách

Chương 990 Nha vương

Hành động của đối thủ bị tính trúng, như vậy tiết tấu liền nắm giữ trong tay mình, giống như hai bên bài thủ sát phạt, đối diện tự cho là rút bài cực kỳ kín kẽ, lại không biết phía sau có một mặt gương, sớm bại lộ hết thảy bài tẩy trong tay.

“Lần này tổng cộng đến sáu mươi tên tù binh, trong đó bao gồm ba tên quý tộc Vũ tộc, có thể thấy được vì mẫu trùng, Vũ tộc đã ngầm thúc đẩy, chủ động ở đổ thêm dầu vào lửa, đưa tù binh tới đây. Ngoại trừ giá rẻ mua được một nhóm tù binh, còn có chỗ tốt chính là lại tìm ra mấy tên nhân loại ngầm bán mạng cho Vũ tộc.”

Chư Trần Hoàn nói.

Tô Trầm gật gật đầu:

“Đây là chuyện tốt, bất quá đám nhân loại đó tạm thời không thể xử lý, để ngừa bọn họ cảnh giác.”

“Đó là đương nhiên, bây giờ những người này đều nằm dưới sự khống chế của Chư gia ta.”

Chư Trần Hoàn cười hì hì nói.

“Vậy thì tốt, đợi tù binh đến, thông báo ta một tiếng.”

“Đây là tự nhiên, bất quá Tô Trầm, ta vẫn hi vọng ngươi có thể để chuyện lan truyền tin tức cho tù binh làm.”

“Ta tiếp thu cách nghĩ của ngài, nhưng luôn phải lo trước khỏi hoạ, đúng chứ?”

Tô Trầm cười nói.

Đoàn sứ tiết dù đến Bình Thiên thành, cũng chưa chắc có thể tìm tới địa điểm Lưu Hỏa Chi Oanh giấu mẫu trùng, dù sao chuyện đó là do Lưu Hỏa Chi Oanh căn cứ tình huống khi xưa mà lâm thời quyết định, Vũ tộc không cách nào đến cả chuyện mẫu trùng giấu chỗ nào cũng chỉ định sẵn.

Lưu Hỏa Chi Oanh đã chết, không người thông báo bọn họ địa điểm cụ thể của mẫu trùng, đoàn sứ tiết tối đa chỉ biết mẫu trùng giấu ở lòng đất Bình Thiên thành, một dải khoáng mạch Nguyệt Quang thạch, còn cụ thể là bộ phận khoáng mạch nào, không gian nào thì đều không rõ ràng.

Nếu bọn họ có thể tìm tới, vậy thì cũng thôi, nếu không tìm được, liền cần có người nhắc nhở bọn họ.

Những Vũ tộc đó chính là để làm chuyện này.

Như vậy bọn họ truyền tin ra bằng cách nào? Chuyện đó liền phải xem Tô Trầm.

Vũ tộc có lẽ có vô số người có thể nhìn ra được thân phận Tô Trầm, nhưng tù binh Vũ tộc lại sẽ không có năng lực đó. Đừng nói phần lớn tù binh Vũ tộc không có thủ đoạn đó, dù có, thân là tù nhân bọn họ cũng sẽ bị hạn chế thành không có.

Kế hoạch của Chư Trần Hoàn có thể nói là ép nguy hiểm của Tô Trầm đến thấp nhất, nếu tất cả thuận lợi, thậm chí hắn không cần đi Vân Tiêu quốc độ cũng sẽ làm được mọi chuyện.

Nhưng Chư Trần Hoàn tính chuẩn Vũ tộc, lại không tính chuẩn Tô Trầm.

Đúng, kế hoạch này rất an toàn, nhưng cũng bởi vậy dẫn đến hạ thấp đề thăng năng lực biến hóa của Tô Trầm.

Xin nhờ, đây là chuyện đề thăng thực lực của ta có được không?

Một một hơi quyết định mọi chi tiết của kế hoạch, tiện thể không đề thăng năng lực biến hóa của ta nữa, tiết kiệm phí tổn cho mình, lại không biết thứ ngươi muốn tiết kiệm vừa khéo chính là thứ ta muốn.

Phía đầu tư trăm phương ngàn kế áp súc đầu tư, phía được đầu tư lại trăm phương ngàn kế muốn được đầu tư —— mặc kệ có cần hay không.

Đây là đánh cờ, quan hệ tốt đến mấy cũng vô dụng.

Đây là tư tâm.

Từ đại thể mà nói, Tô Trầm quả thực có nhu cầu chủ động tham dự.

Phải biết kiến trúc và quân bị thường có tính đặc thù chủng tộc rất lớn, thích hợp Vũ tộc thường thường không thích hợp Nhân tộc.

Tỷ như Vũ tộc thân là dực nhân, người người bay được, chính vì nguyên nhân này Vũ tộc tuy có cứ điểm phi hành, nhưng căn bản không có thiết bị phi hành loại nhỏ. Dạng thiết bị phi hành loại nhỏ như Xuyên Vân Toa, ở Vũ tộc cực kỳ hiếm thấy, bởi vì không cần thiết. Vũ tộc cần cứ điểm phi hành là bởi bọn họ cần một ngôi nhà cỡ lớn trên trời để kết hợp giữa chiến đấu và sinh hoạt, còn mấy thứ như công cụ phi hành lại không cần thiết. Chính vì nguyên nhân đó trong cứ điểm phi hành của bọn họ sẽ không cung cấp không gian sân bãi chứa đựng Xuyên Vân Toa và các phương tiện hỗ trợ. Trong khi làm cứ điểm chiến tranh cỡ lớn cho Nhân tộc, một bãi đáp Xuyên Vân Toa lại rất cần.

Ngoài ra Vũ tộc thân là người thừa kế Áo thuật thượng cổ, tất sẽ có rất nhiều trang bị để thông qua đó thao tác Áo thuật.

Khi một toà cứ điểm phi hành hoàn toàn lấy hình thức Vũ tộc cần để phát triển hoàn thành, vậy cho dù Tô Trầm thu được, nhất định cũng là bó tay bó chân, có thể phát huy tám thành thực lực đã là tốt lắm rồi.

Chính vì nguyên nhân này, Tô Trầm hy vọng hơi hơi ảnh hưởng đến phương hướng phát triển của cứ điểm phi hành, chí ít thuận tiện cho cải tạo sau này.

Vì vậy trong khi Chư Trần Hoàn hi vọng chuyện cung cấp manh mối mẫu trùng hoàn toàn giao hết cho tù binh đi làm, Tô Trầm lại kiên trì nhất định phải bảo trì quyền lực lâm thời quyết định của mình.

Chỉ cần điều kiện cho phép, hắn sẽ tận lực tiến vào Vũ tộc.

Chư Trần Hoàn không thể làm gì khác hơn là nói:

“Bằng hữu kia của ta đã đáp ứng thỉnh cầu của ta, chính đang trên đường chạy tới. Kỳ thực ta không để ý chút lợi ích hứa hẹn cho hắn, nhưng Tô Trầm, ngươi hẳn là hiểu rõ nhân tính. Có lúc người có một chút bản lĩnh, liền sẽ không thể chờ đợi được muốn khoe khoang, muốn vận dụng. Càng là lực lượng cao cấp, liền càng như vậy. Hắn có thể đề thăng khả năng biến hóa của ngươi, giấu diếm được ánh mắt đại Áo thuật sư Vũ tộc, nhưng không thể bởi vậy khiến ngươi vĩnh viễn không bị phát hiện. Vẫn có một ít thủ đoạn vượt ra tầm hiểu biết của ngươi, luôn có chút ngoài ý vượt qua ước đoán của ngươi. Nếu ngươi bởi vậy đạt được năng lực, nóng lòng muốn thử, chỉ sợ sẽ càng gần kề với nguy hiểm, dẫn đến nguy hiểm càng nhiều. Đây mới là điều ta lo lắng nhất.”

Cách nghĩ của người già hiển nhiên ổn thỏa hơn Tô Trầm nhiều.

Điều hắn thực sự lưu ý là an nguy của Tô Trầm, chứ không phải chút lợi ích nhỏ nhặt kia.

Hơn nữa không thể không thừa nhận, hắn nói rất có đạo lý.

Một người muốn có bản lĩnh bảo đảm thủ đoạn ẩn giấu của mình không bị lộ là điều tương đối khó khắn. Còn thứ như khả năng biến hóa của Tô Trầm, một khi dùng đến, đó chính là đặt mình vào trong hiểm cảnh.

Chư Trần Hoàn sợ chính là điều này.

Tô Trầm hiểu ý của hắn, gật đầu nói:

“Ta hiểu rồi, ta sẽ tận lực cẩn thận.”

“Hi vọng là thế.”

Chư Trần Hoàn thở dài một tiếng.

Hắn biết lời này của Tô Trầm không thật lòng, nhưng cũng hết cách không làm gì được.

Tinh thần mạo hiểm của người trẻ tuổi là điều khiến mấy ông già rất đành chịu, nhớ năm đó, mình cũng từng như vậy.

———————————————————

Bảy ngày sau đoàn sứ tiết của Vũ tộc đến Bình Thiên thành.

Ngày đầu tiên khi đến nơi liền đưa thiếp mời tới cho Chư gia.

Chư Trần Hoàn cùng Tô Trầm đều không đứng ra, mà do Chư Vân Nhan tiếp kiến mấy người này.

Hội kiến xong, đưa đi khách nhân, Chư Vân Nhan tới gặp Chư Trần Hoàn, nhìn thấy Tô Trầm đang ở bên cạnh nói chuyện với lão tổ tông.

Chư Vân Nhan cười nói:

“Các ngươi đến là thanh nhàn, ta lại phải lá mặt lá trái cùng đám đặc sứ Vũ tộc kia.”

“Tình hình thế nào?”

Chư Trần Hoàn hỏi.