← Quay lại trang sách

Chương 991 Phong Bạo Vũ Dực (1)

“Giống như dự liệu, ngoài mặt là đến xin lỗi việc lần trước, công bố tất cả mọi chuyện đều là do Lưu Hỏa Chi Oanh tự mình làm ra, không liên quan gì tới bọn họ, đồng thời hi vọng chúng ta có thể giơ cao đánh khẽ, buông tha vài tên quý tộc Vũ tộc... Trên thực tế, tự nhiên chính là tới tìm mẫu trùng.”

Tô Trầm nói:

“Vậy ta đoán cái giá bọn họ định trả chắc không cao.”

Chư Vân Nhan che miệng cười khẽ:

“Ngươi nói đúng rồi.”

Cứu người chỉ là cái cớ đoàn sứ tiết mượn dùng, trước khi tìm thấy mẫu trùng, chuyện này nhất định còn phải thỏa luận nhiều. Trong tình trạng đó, Tử Lâm Lưu đương nhiên sẽ không đưa ra giá cao. Bằng không vạn nhất Chư gia đáp ứng, vậy mọi người còn ở chỗ này làm gì? Tắm rửa về đi ngủ đi.

Nghiêm cách mà nói, bản thân kế hoạch của Vũ tộc không có bất cứ vấn đề gì. Sai lầm duy nhất của bọn họ chính là trước lúc này mẫu trùng đã bại lộ, dẫn đến hành động tiếp sau đó dù che lấp kín kẽ mấy cũng không giấu diếm được ánh mắt đối phương.

Sự tình có lúc chính là như vậy, kế hoạch dù tốt cũng không sánh bằng lá bài tẩy đã bại lộ, trận đánh cờ này từ vừa bắt đầu đã không công bằng, Vũ tộc thất sách là điều tất nhiên.

Còn đối với Tô Trầm Chư Trần Hoàn mà nói, quyết đấu chỉ vừa mới bắt đầu.

Chẳng qua trước khi quyết đấu bắt đầu, cơ hội Tô Trầm chờ mong bấy lâu rốt cục cũng đã tới.

Hôm nay Chư Trần Hoàn để Chư Tiên Dao tới gọi Tô Trầm.

Vừa tới phòng Chư Trần Hoàn liền thấy bên trong ngoại trừ Chư Trần Hoàn còn ngồi một lão nhân trọc đầu. Lão nhân kia vóc người thấp bé, đầy mặt râu ria, kỳ quái nhất chính là cánh tay trái, độ dài cánh tay không khác người bình thường, khăng khăng bàn tay lại nhỏ một cách dị thường, ước chừng bằng đứa trẻ con, trắng trẻo non nớt, cực kỳ nhẵn nhụi.

Một bàn tay dị dạng như thế, khiến Tô Trầm nhìn mà ngẩn ngơ.

Tu vi đến Diêu Quang trở lên, cơ bản có quái bệnh gì cũng đều không trị mà khỏi, chính vì nguyên nhân này, người cao giai càng kỳ hình quái trạng, liền càng đồng nghĩa sau lưng dị dạng đó ẩn giấu cường đại khó có thể phỏng đoán.

Đây không phải khả năng, mà là tất nhiên!

Thấy Tô Trầm đã đến, Chư Trần Hoàn cũng không phí lời, trực tiếp nói:

“Vị này chính là Phong Ám Nha, Phong lão mà ta tìm đến cho ngươi, còn không tham kiến Phong lão?”

Tô Trầm vội vàng tiến lên hành lễ:

“Tô Trầm tham kiến Phong lão!”

Sau đó nhìn nhìn Phong Ám Nha, nói:

“Phong lão họ Phong, không biết có quan hệ gì với Hàm Cốc thành không?”

Phong Ám Nha bất động thanh sắc nói:

“Phong Chúc Ảnh là điệt nhi của ta, nếu hắn còn nhận vị nhị thúc này.”

Tô Trầm lập tức hiểu ra.

Phong Chúc Ảnh, chính là quốc chủ Đại Phong quốc hiện tại.

Tô Trầm lờ mờ nghe nói qua, năm đó Đại Phong quốc từng xảy ra một hồi chính biến, lão nhị Phong gia nỗ lực soán vị cướp ngôi, nhưng cuối cùng thất bại, chẳng qua vị vương gia kia không chết, cuối cùng lưu lạc nước khác, giờ xem ra chính là vị Phong Ám Nha này.

Vừa nghĩ đến đây, Tô Trầm vội nói:

“Tham kiến Nha vương!”

Năm đó Phong Ám Nha được xưng là Nha vương, không chỉ bởi trong tên hắn có một chữ “Nha”, càng bởi vì hắn thiên phú dị bẩm, từ trong huyết mạch luyện thành Phong Bạo Ô Nha.

Đại Phong quốc huyết mạch Hoang thú Phong Giảo, tương tự như Thủy Trạch Lạc Du, thiên phú có thể giá ngự bão táp, tu luyện tới cực hạn có thể hình thành phong bạo cự thú, Phong Bạo Ô Nha chính là một loại trong đó, uy lực cực kỳ cường đại.

Tô Trầm đặc ý nhắc đến cái tên này, xem như là vỗ mông ngựa Phong Ám Nha một cái.

Không ngờ Phong Ám Nha lại lắc đầu nói:

“Cái tên Nha vương này ngươi không cần nhắc tới. Năm đó sau khi ta luyện thành Phong Bạo Ô Nha, tự nhận vô địch, khiêu chiến Phong Chúc Ảnh, không ngờ Phong Chúc Ảnh cũng luyện thành Phong Bạo Cự Nhân, một trận Phong Bạo Ô Nha của ta bị diệt sạch. Hắn không giết ta, mà chỉ đuổi ta khỏi Đại Phong, nhưng từ đó về sau, danh tiếng Nha vương này cũng không phù hợp nữa.”

Tô Trầm ngạc nhiên:

“Lẽ nào...”

“Đúng, cho tới hôm nay, Phong Bạo Ô Nha của ta vẫn không cách nào ngưng tụ. Phong Chúc Ảnh đánh một đạo phong ấn huyết mạch vào trong thân thể ta, khiến ta vĩnh viễn không cách nào ngưng tụ phong bạo chi lực trong huyết mạch, trở lại cảnh giới từ hư nhập thực. Đây cũng là nguyên nhân tại sao ta tới đây... Tô Trầm, ngươi là đương kim đại hiền Nhân tộc, khai sáng pháp môn vô huyết trùng kích, còn sở trường dược tề cấm chú chi pháp. Nếu ngươi có thể giúp ta giải khai đạo phong ấn này, vấn đề của ngươi ta tất dùng phương thức tốt nhất để giải quyết.”

Nghe nói thế, ý niệm đầu tiên hiện ra trong đầu Tô Trầm lại là: “Mẹ nó, hóa ra tiền vốn lần này vẫn là ta xuất ra.”

Lại nhìn Chư Trần Hoàn, hắn cũng ngơ ngác.

Rất hiển nhiên, trước lúc này hắn cũng không biết cách nghĩ của Phong Ám Nha.

Khó trách lão tiểu tử đáp ứng sảng khoái như vậy, đến cả giá tiền cũng không hỏi, hóa ra là hắn muốn cầu cạnh Tô Trầm.

Trong phòng thí nghiệm, Phong Ám Nha nằm ở trên giường, mặc cho Tô Trầm kiểm tra.

Vi Sát Chi Nhãn vận chuyển, nhìn thấu tình hình thân thể Phong Ám Nha, bởi vì Phong Ám Nha cực kỳ phối hợp, mọi bí ảo của thân thể cường giả Hóa Ý cảnh đều hiện ra trước mắt Tô Trầm.

Đây chính là Hóa Ý cảnh đó!

Hiện tại Tô Trầm chẳng qua mới chỉ là Diêu Quang cảnh, hơn nữa bởi trường kỳ nghiên cứu, bê trễ tu luyện, đến giờ chỉ vừa tới tam phẩm. Đương nhiên hắn có Vi Sát Chi Nhãn có thể trực tiếp hấp thu nguyên năng, nếu thực sự muốn đề thăng thì cũng nhanh thôi, song khoảng cách tới Hóa Ý cảnh vẫn cứ là một trời một vực.

Bây giờ có một vị cường giả Hóa Ý phối hợp biểu diễn trước mặt mình như thế, hiểu biết của Tô Trầm sẽ được đề thăng rất nhiều.

Khắc đó, trong đầu Tô Trầm đột nhiên chớp lên một ý niệm —— tùy theo danh tiếng mình càng ngày càng vang, tuy phiền phức sẽ tăng cường, nhưng người muốn cầu cạnh mình chắc cũng sẽ càng lúc càng nhiều. Trong tương lai, có thể mình không cần dùng tù binh làm thí nghiệm phẩm nữa, mà sẽ có vô số người nguyện ý giao thân thể cho hắn làm thí nghiệm.

Tựa như Phong Ám Nha.

Đây không nghi ngờ là điều cực tốt.

Khắc này hắn nhìn chăm chú không nói gì, Phong Ám Nha bị hắn làm cho không khỏi sốt sắng:

“Thế nào?”

Tô Trầm là người có quyền uy nhất ở phương diện dược tề và huyết mạch mà hắn có thể tìm tới, nếu hắn cũng nói không được, vậy Phong Ám Nha liền triệt để mất đi hi vọng.

Sau đó hắn chỉ thấy Tô Trầm nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài.

Tâm tình Phong Ám Nha đã lạnh mất một nửa.

Quả nhiên, đến cả đại hiền Nhân tộc cũng bó tay?

Chỉ nghe Tô Trầm thở dài nói:

“Không hổ là cường giả Hoàng Cực ra tay, đạo phong ấn này tuy chỉ là một đạo, nhưng hơn cả ngàn đạo, bên trong bao hàm vô số huyền bí, đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt.”

Phong Ám Nha sững sờ:

“Ngươi lắc đầu là vì cái này?”

“Đúng a.”

Tô Trầm tiếp tục lắc đầu than thở:

“Đúng là quá mỹ diệu.”

Phong Ám Nha bị hắn làm cho tức đến thổ huyết:

“Vậy rốt cục ngươi có trị được hay không?”

“À, hẳn là có thể, chỉ là chút công phu mài nước, thời gian khả năng sẽ dài chút.”