Chương 992 Phong Bạo Vũ Dực (2)
Phong Ám Nha đại hỉ:
“Lão phu chờ đợi ngày này đã sáu mươi năm, đợi thêm mấy năm lại có làm sao?”
“Mấy năm?”
Trên mặt Tô Trầm thoáng hiện vẻ cổ quái:
“Ta nói thời gian dài, là chỉ ba ngày.”
“Hả.”
Phong Ám Nha ngưng trệ, trừng mắt nhìn Tô Trầm.
Ba ngày?
Chuyện lão phu mấy chục năm không giải quyết được, ngươi chỉ cần ba ngày liền có thể làm được?
Nhìn ra tâm tư hắn, Tô Trầm nhàn nhạt nói:
“Tìm được phương pháp, tự nhiên là rất nhanh.”
Phong ấn của Phong Chúc Ảnh quả thực rất tinh diệu, nhưng tinh diệu mấy, ở trước mặt Vi Sát Chi Nhãn của Tô Trầm đều không chỗ ẩn giấu. Có thể thấy rõ toàn bộ phương thức tạo thành của phong ấn này là tool lớn nhất của Tô Trầm. Người khác phá mở phong ấn đều phá giải từ góc độ vĩ mô, giống như người mù nhập mê cung, đừng nói nhòm ngó toàn bộ, đến nhòm ngó một điểm cũng khó khăn.
Tô Trầm lại từ trên cao nhìn xuống, thu hết toàn bộ mê cung vào đáy mắt, cơ quan phức tạp mấy cũng không gạt được hắn. Lại phối hợp năng lực tính toán cường đại của linh thể tinh não, phong ấn này muốn xử lý thế nào cũng được.
Thế nên trên thực tế, đến ba ngày Tô Trầm cũng không cần, nhiều nhất một canh giờ là có thể làm được.
Hắn nói ba ngày, chẳng qua là muốn miễn phí nghiên cứu lão đầu thêm mấy ngày mà thôi —— tuy không phải Nhiên Linh cảnh, nhưng mấy cửa ải trùng kích Nhiên Linh đã bị hắn giải quyết, vô huyết trùng kích Nhiên Linh đã là chuyện sớm muộn, sớm nghiên cứu về Hóa Ý cũng không có vấn đề.
Ba ngày rất nhanh liền qua, sau khi nghiên cứu thấu triệt trong ngoài Phong Ám Nha một lần, bí ẩn huyết mạch nhìn không sót thứ gì, máu cũng bị rút ra vài bình, Tô Trầm mới giải quyết phong ấn cho Phong Ám Nha.
Khoảnh khắc phong ấn được giải quyết, Phong Ám Nha nhịn không được kích động trong lòng, ngửa đầu thét dài một tiếng, một cỗ khí thế to lớn kích phát ra.
Sau đó Tô Trầm liền nhìn thấy, sau lưng Phong Ám Nha xuất hiện huyễn ảnh một con ô nha màu đen cực lớn, bay vút lên cao, trực tiếp xuyên qua nóc nhà, lại không tổn thương phòng ốc mảy may, cứ thế hiện lên trên trời, khắc sau liền ngưng tụ thành thực thể. Lúc hắc nha ngưng tụ thành thực thể, bản nhân Phong Ám Nha cũng dần dần hư hóa.
Cuối cùng hư thực chuyển hóa, Phong Ám Nha tiêu thất vô tung, xuất hiện thay thế là một con phong bạo cự nha lớn như núi nhỏ ở giữa trời, cùng với tiếng gầm ầm ầm rung trời:
“Hống, Phong Ám Nha ta lại trở về rồi! Ha ha ha ha!”
Thanh âm ầm ầm, uy truyền tứ phương, khiến khắp toàn thành đều có thể nghe được.
Chẳng qua khắc sau, một con yêu hồ màu máu chợt xuất hiện giữa trời, hồ trảo to lớn vỗ lên đầu phong bạo ô nha, đồng thời nói:
“Ngươi kêu cái rắm, muốn hù chết người toàn thành à? Còn không trở về bản thể!”
Phong Ám Nha cũng biết mình nhất thời cao hứng có chút thất thố, bèn ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, lần nữa từ thực hóa hư, độn vào hư không biến mất vô hình, trong phòng Tô Trầm, Phong Ám Nha lần nữa xuất hiện, hướng Tô Trầm cúi rạp người:
“Đa tạ Tô công tử xuất thủ tương trợ!”
Lấy thân phận cường giả Hóa Ý của hắn, lại thi lễ với Tô Trầm như thế, xem ra cũng là kích động hỏng.
Chư Trần Hoàn “xoạt” một tiếng xuất hiện trong phòng thí nghiệm, vỗ đầu Phong Ám Nha một cái:
“Lão tiểu tử ngươi, đã nói lần này là hành động bí mật, giờ gióng trống khua chiêng như vậy, để cho người khác biết ngươi đến rồi, sự tình còn xử lí thế nào?”
Phong Ám Nha làm thế, Vũ tộc nhất định biết lại có cường giả Hóa Ý đi đến Bình Thiên thành.
Tuy bọn họ không biết tới làm gì, nhưng ở thời khắc mẫn cảm này, nếu nói không nghi thần nghi quỷ là điều không thể. Thời khắc mấu chốt, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, khăng khăng Phong Ám Nha nháo thành như vậy, khiến Chư Trần Hoàn sao có thể không tức giận?
Tô Trầm cũng không khỏi bận tâm:
“Loại thủ đoạn kia của Phong lão, có bao nhiêu người biết?”
Phong Ám Nha gãi gãi đầu:
“Huyết mạch tộc ta là Hoang thú Phong Giảo, thiên phú vô hình, thiên biến vạn hóa, giỏi nhất là thuật biến hóa, trong đó bao gồm cả biến hóa hình thể, nếu nói không ai biết, đó là chuyện không khả năng...”
Sắc mặt Tô Trầm và Chư Trần Hoàn đồng loạt trầm xuống.
Mẹ ngươi, mời ngươi tới chính là để giúp ta giải quyết thuật biến hóa, giờ thì tốt rồi, chuyện còn chưa kịp làm, trước đã bại lộ chính mình. Vũ tộc phàm là có chút cảnh giác, chỉ cần nhằm vào huyết mạch Phong Giảo làm chút động tác, biến hóa của Tô Trầm liền rất khó lừa gạt được.
Thiên hạ khó có vô địch chi pháp, phần nhiều là khắc chế lẫn nhau.
Bất luận là huyết mạch Thiên Diện Quỷ Thú của Hạ Húc hay là huyết mạch Phong Giảo của Phong gia, về mặt huyễn hình đều có đặc điểm riêng, có phương pháp phá giải riêng. Chư Trần Hoàn vốn muốn dùng tổ hợp huyễn hình thuật của huyết mạch Phong Giảo thêm Thiên Diện Quỷ Thú lừa gạt Vũ tộc. Vừa nãy Phong Ám Nha làm vậy, đối phương đã có phòng bị e là không dễ thực hiện nữa.
Phong Ám Nha cũng ngây người, không ngờ sự tình sẽ thế này.
Hắn suy nghĩ một lát rồi hỏi:
“Các ngươi... Đến cùng là muốn lừa gạt ai?”
Chư Trần Hoàn chỉ nói cho hắn muốn tăng cường huyễn hình thuật của Tô Trầm, nhưng chưa nói cho hắn mục tiêu cụ thể.
Khắc này nghe hắn hỏi vậy, Chư Trần Hoàn trợn trắng mắt nói:
“Ngươi hỏi cái này, còn tác dụng ư?”
Phong Ám Nha gãi đầu một cái:
“Nếu như biết mục tiêu cụ thể, có thể còn có cách.”
Tô Trầm Chư Trần Hoàn nhìn nhìn nhau.
Sau cùng vẫn là Tô Trầm nói:
“Vũ tộc.”
“Vũ tộc? Ngươi muốn hóa thành Vũ tộc?”
Phong Ám Nha bị dọa cho nhảy dựng.
“Ta muốn đi Vũ tộc làm một chuyện, cần giả thân phận Vũ tộc.”
Phong Ám Nha không dám tin tưởng nhìn nhìn Tô Trầm, hắn cũng bị lá gan của tiểu tử này dọa cho nhảy dựng:
“Hiện tại Vũ tộc đang ở Bình Thiên thành?”
“Đúng, bọn họ ở đây, hơn nữa giờ chắc đã biết ngươi đến rồi.”
Phong Ám Nha thở dài.
Suy nghĩ một lát liền cắn răng nói:
“Được rồi, coi như ta xui xẻo, ai kêu lão tử ta đắc ý vênh váo. Cái này cho ngươi!”
Hắn vừa nói sau lưng đã tái hiện hình ảnh phong bạo cự nha, chỉ là so với vừa nãy thì nhỏ đi rất nhiều, chỉ xấp xỉ người thường.
Phong Bạo Ô Nha này hiện hình xong liền dần dần ngưng tụ, Phong Ám Nha lại không có biến mất, chỉ là thân hình hư hóa đi nhiều. Sau đó xoay người kéo một cái, cường hành xé xuống đôi cánh của Phong Bạo Ô Nha, Phong Bạo Ô Nha lập tức đau đến độ toàn thân run rẩy, ngay cả chính bản thân Phong Ám Nha cũng đau đến độ quỳ xuống. Phong Bạo Ô Nha này là huyết mạch hóa thân của hắn, hòa làm một thể với hắn, nó thương cũng là hắn thương. Xé ra hai cánh, lần thụ thương này không nhẹ, là điển hình của linh, thân, nguyên ba thứ đều thương.
“Nha vương, ngươi đây là?”
Tô Trầm cũng bị cử động của hắn làm cho kinh ngạc ngây người.
Phong Ám Nha run rẩy đưa qua đôi cánh chim màu đen kia:
“Cầm, có nó, ngươi có thể yên tâm lớn mật ngụy trang Vũ tộc.”
Chư Trần Hoàn cũng ngây ngốc:
“Lão Phong, ý ngươi là gì? Đây là thuật gì?”
“Đây không phải thuật!”