Chương 999 Cố sự của một khôi lỗi (Thượng) (2)
Dù ta không biết đó là gì, mãi đến tận rất lâu sau này.
Không lâu sau khi ta bị chủ nhân La Kiệt mang đi, liền bị chủ nhân bán cho khách hàng đặt làm khôi lỗi lúc trước, sau nhiều lần trao đổi, cuối cùng rơi vào tay một Áo thuật sư tên là Y Ni Qua, trở thành hộ vệ của hắn.
Y Ni Qua là một nhà thám hiểm, thích tìm kiếm bảo tàng. Hắn mang ta đi khắp mọi nơi, tìm kiếm tất cả cơ hội, còn ta chính là thủ vệ trên đường mạo hiểm của Y Ni Qua.
Nhờ đó đi qua rất nhiều nơi, có sa mạc gió lốc vô biên, có hải dương sóng biển cuộn trào, cũng đến nơi băng tuyết lạnh giá có thể đông cứng sắt đá. Bởi vậy ta từng bị tổn hại hai lần, song đều được chữa trị lại. Có một ngày, ta phụng mệnh chủ nhân đi tới một nơi phong bạo tứ ngược, điều tra khởi nguồn bão táp. Sau khi đến nơi, ta phát hiện thì ra đó là một con Tuyết yêu đang vì bảo vệ con nhỏ của mình mà chiến đấu với một con yêu thú Bão Táp yêu linh mạnh mẽ hơn nó.
Tuyết yêu cuối cùng không thể đánh thắng Bão Táp yêu linh, nhưng sự phản kích của nó vẫn khiến Bão Táp yêu linh bị thương tổn, bị bức lui.
Chủ nhân của ta đã sớm ẩn nấp ở một bên nhìn thấy tất cả điều đó, hắn mừng rỡ ra lệnh ta lập tức giết chết Tuyết yêu trọng thương, mang đi con nhỏ của Tuyết yêu, hắn nói thứ này có thể bán rất nhiều tiền. Nhưng khi ta xuất hiện ở trước mặt con Tuyết yêu kia, ta nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của nó. Ta có thể cảm giác được, nó không phải đang cầu khẩn vì bản thân, mà là đang vì con nhỏ của mình.
Ta kháng mệnh.
Ta không biết đây là tại sao, thân là một khôi lỗi, đáng lẽ ta phải trung thành chấp hành mệnh lệnh chủ nhân, nhưng vào lúc ấy, đột nhiên ta lại lựa chọn kháng mệnh.
Ta không giết chết nó, mà cứ thế rời đi.
Chủ nhân rất phẫn nộ.
Thế là sau khi trở về, ta bị trả cho La Kiệt đại nhân, lý do là “Hệ thống điều khiển trung tâm bị hư hao, dẫn đến thời khắc mấu chốt không thể tiếp thu chỉ lệnh chủ nhân”.
Đúng, ta bị xem như sản phẩm lỗi trả về cho La Kiệt đại nhân.
La Kiệt đại nhân mở ra sọ não của ta, sửa chữa một phen sau đó lần nữa bán ta đi.
Lần này ta rơi vào tay một đại chủ nô tên là Ngải Sâm. Chủ nhân Ngải Sâm nắm giữ hơn ba vạn tên nô lệ, chủng loại nô lệ bao gồm Nhân tộc, Bạo tộc, Hải tộc, Vũ tộc, Tượng tộc, Kim tộc, Nham tộc, Nguyệt tộc vân vân, chuyện hắn muốn làm chính là phân loại quản lý đám nô lệ này, dạy bọn họ làm việc, sau đó bán cho những Áo tộc khác.
Ba tháng sau, ta lần nữa bị trả về, bởi vì hệ thống điều khiển trung tâm của ta lần nữa xuất hiện tình trạng mất khống chế, tự ý phóng thích 1.200 người, dẫn đến một kẻ tên là Cố Song Sơn trốn đi, nghe nói sau đó hắn đã chỉ huy Tử Sơn khởi nghĩa, trở thành lãnh tụ quân phản kháng Nhân tộc.
Cứ vậy, trước sau ta bị La Kiệt đại nhân bán đi bốn lần, lại bị trả về bốn lần. Mỗi một lần đều vì hệ thống trung tâm mất điều khiển, làm ra hành vi bất lợi cho chủ nhân.
Sau khi bị trả về lần thứ tư, La Kiệt đại nhân triệt để mất đi lòng tin đối với ta.
Hắn phẫn nộ quở trách ta, cho rằng ta đã không còn khả năng sửa chữa được, bèn quyết định tháo dỡ ta ra.
Tiểu thư Đường Na lần nữa xuất hiện, màng mang ta đi. Mãi đến tận giờ ta còn nhớ được lời nàng nói, nàng nói “Ta không để ý nó làm trái ý chủ nhân hay không, ta thích nó, nó là tác phẩm đầu tiên của ta, hơn nữa ta cũng yêu thích những việc nó làm. Ta cho rằng điều nó làm là chính xác.”
Thế là, ta lần nữa trở lại bên người tiểu thư Đường Na.
Đó là quãng thời gian ta vui vẻ nhất.
Ta nghĩ, tâm tình đó hẳn gọi là vui vẻ.
Ta ở bên người tiểu thư Đường Na bốn năm.
Bốn năm hạnh phúc.
Ta không lần nào vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân.
Tiểu thư Đường Na là một Áo tộc thiện lương, tâm địa của nàng luôn rất tốt, nguyện ý chiếu cố người khác. Khi nàng nhìn thấy chuyện đau khổ xảy ra, nàng sẽ rơi nước mắt.
Khi tiểu thư Đường Na rơi lệ, ta cũng khổ sở.
Nếu loại tâm tình đó gọi là khổ sở.
Ta hi vọng tiểu thư Đường Na có thể vui vẻ, nhưng phần lớn thời gian, tiểu thư Đường Na đều không vui.
Nàng thường xuyên trốn một mình trong góc tối nào đó khóc nức nở, có lúc cũng sẽ ôm ta nói chuyện, nói những lời trong lòng nàng.
Nàng thương tâm là bởi nàng luôn bị bỏ qua, mà nàng luôn bị bỏ qua là bởi nàng không đủ mỹ lệ.
Đúng, không đủ mỹ lệ, mãi đến tận giờ ta vẫn không hiểu mỹ lệ là cái gì.
Ta không thể nào hiểu được cái từ ngữ này, ta là một ý thức không kiện toàn, điểm này mãi đến sau ta mới hiểu, loại không kiện toàn đó khiến ta rất khó khăn khi hiểu về tư tưởng của Trí tộc.
Tiểu thư Đường Na nói cho ta, mỹ lệ là một cái từ ngữ tuyệt diệu, Trí tộc có được mỹ lệ có thể giành lấy hảo cảm và yêu thích của đồng bạn.
Ta cảm thấy tiểu thư Đường Na rất mỹ lệ, bởi vì ta thích nàng.
Nhưng tiểu thư Đường Na chưa từng để ý sự yêu thích của ta.
Nàng yêu thích Mai Kiệt.
Đó là một Áo tộc trẻ tuổi có vóc người thon dài, da dẻ rất trắng. Hắn nói chuyện luôn nhỏ nhẹ, mang theo vẻ “tao nhã đặc biệt”, đúng, tiểu thư Đường Na nói về hắn như vậy.
Nàng gần như dùng tất cả những từ ngữ tốt đẹp nhất mà bản thân nàng biết để hình dung Ma Kiệt, có điều xem ra Mai Kiệt rất không thích tiểu thư Đường Na, hắn luôn không để ý tiểu thư Đường Na, điều này khiến tiểu thư Đường Na rất thất vọng.
Đến nay ta còn nhớ sau buổi dạ hội học viện hôm đó, tiểu thư Đường Na một mình trở về nhà.
Nàng ngồi trong góc, khóc rất thương tâm.
Nàng nâng ta lên, nói cho ta chuyện đau lòng của nàng. Khi đó ta mới biết, thì ra tiểu thư Đường Na trang điểm mình thật lộng lẫy, muốn mời Mai Kiệt cùng khiêu vũ, lại bị hắn từ chối.
Ngay trước mặt hết thảy đồng học, cười nhạo nàng, trào phúng nàng si tâm vọng tưởng.
Điều đó đã làm tổn thương sâu sắc tiểu thư Đường Na.
Nàng ôm ta nói rất lâu, tuy ta không phải một khôi lỗi ghi chép, nhưng những lời tiểu thư Đường Na nói ta đều nhớ.
Buổi tối ngày hôm ấy nàng uống rất nhiều rượu, sau đó ngủ.
Ta cứ vậy nhìn nàng.
Mãi đến tận hừng đông.
Một quãng thời gian rất dài sau đó, tiểu thư Đường Na luôn sầu não không vui, ta không còn nhìn thấy nụ cười trên gương mặt nàng nữa.
Cảnh này kéo dài gần một năm, thẳng đến một ngày, ta nhìn thấy trên mặt tiểu thư Đường Na đột nhiên xuất hiện nụ cười.
Nụ cười đã lâu không gặp.
Nàng vui vẻ ngâm nga ca khúc, nhảy nhót bước đi, trên mặt tràn trề nụ cười như ánh thái dương.
Ta đã rất lâu không nhìn thấy nàng cười như vậy, ngay khoảnh khắc nhìn thấy nàng cười, ta biết nhất định có chuyện gì đó đã xảy ra.
Rất nhanh ta liền biết đáp án —— tiểu thư Đường Na chưa bao giờ giấu ta bất cứ chuyện gì.
Tiểu thư Đường Na yêu rồi.
Đúng, nàng yêu rồi.
Người yêu là Mai Kiệt, chính là nam nhân mang đến cho nàng nhục nhã và thống khổ kia.
Hắn đột nhiên chấp nhận nàng, cũng bởi vậy khiến cho cuộc sống nàng tràn ngập ánh mặt trời.