← Quay lại trang sách

Chương 1000 Cố sự của một khôi lỗi (Trung) (1)

Nhìn thấy tiểu thư Đường Na vui sướng, ta cũng vui vẻ cho nàng, dù cho trong lòng ta lại có cảm giác gì đó không thoải mái rất kỳ lạ, nhưng chỉ cần tiểu thư Đường Na vui vẻ, ta liền vui vẻ.

Nhưng ta không ngờ, đó là khởi nguồn của tất cả ác mộng.

Nàng yêu một tên ma quỷ!

Ma Kiệt là một Áo tộc bần cùng.

Chí ít chính hắn cho là như vậy.

Dù cho Áo tộc đứng trên chư tộc, dù cho Áo tộc nghèo khó nhất cũng có nô lệ, sống cuộc sống chủ nô, nhưng Mai Kiệt không thỏa mãn với chừng đó.

Hắn muốn càng nhiều hơn nữa.

Gia đình của hắn không chống đỡ nổi dã tâm muốn trở thành đại Áo thuật sư của hắn, vì thế hắn đánh chủ ý lên người tiểu thư Đường Na thiện lương.

Sau khi đến với tiểu thư Đường Na, hắn không ngừng hướng tiểu thư Đường Na đòi hỏi viện trợ về vật tư, dùng cho chống đỡ nghiên cứu của hắn.

Vì tình yêu, tiểu thư Đường Na một lần tiếp một lần thỏa mãn hắn, nhưng đổi lấy chỉ là lòng tham không đáy.

Khẩu vị của hắn càng lúc càng lớn, tiểu thư Đường Na cũng càng lúc càng không cách nào thỏa mãn hắn.

Vậy là nàng đổi lấy đối xử không thể chịu nổi từ hắn.

Khởi đầu mới chỉ là nhục mạ, tiếp sau chính là đánh đập.

Khi lần đầu tiên ta nhìn thấy vết thương trên mặt tiểu thư Đường Na, tiểu thư Đường Na nói với ta đây là do bị vấp ngã.

Sau đó ta liền thấy, nàng vấp ngã càng lúc càng nhiều.

Mỗi khi tiểu thư Đường Na không cách nào thỏa mãn yêu cầu của hắn, hắn liền sẽ đánh nàng.

Ta rất muốn giúp trợ tiểu thư Đường Na, nhưng ta chỉ là một khôi lỗi, không có mệnh lệnh của chủ nhân, ta không thể động thủ. Ta có lẽ là khôi lỗi duy nhất hiểu được kháng lệnh, nhưng ta sẽ không kháng lại mệnh lệnh của tiểu thư Đường Na.

Vì vậy ta chỉ biết yên lặng đứng nhìn —— sự tình phát triển càng lúc càng tồi tệ, Mai Kiệt càng lúc càng không cố kỵ, thậm chí hắn còn trực tiếp đánh tiểu thư Đường Na trong phòng nhỏ của nàng.

Ngay trước mặt ta.

Phụ thân tiểu thư Đường Na, La Kiệt đại nhân chưa bao giờ phát hiện chuyện này.

Hắn chỉ quan tâm sinh ý, chứ không phải con gái.

Tiểu thư Đường Na không thể không một lần tiếp một lần khuất phục trước Mai Kiệt, nàng không có nhiều tiền như vậy, thế là nàng bèn ăn cắp của phụ thân cho hắn.

Rốt cục có một ngày, hành động của nàng bị phụ thân phát hiện.

Cha nàng hung hăng giáo huấn nàng, nhốt nàng vào trong phòng.

Ngày đó Mai Kiệt cũng đến.

Lại lần nữa không cầm được tiền khiến Mai Kiệt rất không vui, hắn lớn tiếng thống mạ tiểu thư Đường Na, nói hắn vì nghiên cứu Áo thuật mới chịu cặp với nữ nhân xấu xí như nàng, mất đi vô số danh dự, cơ hội, trong khi chỉ chút việc nhỏ như vậy mà nàng cũng không giúp được, đúng là một nữ nhân vô dụng.

Hắn lần nữa ra sức đánh đập.

Nàng liều mạng cầu xin, nhưng không có tác dụng.

Nàng bị đánh cho thương tích đầy mình, có lẽ thật sự không chịu nổi nữa, nàng lớn tiếng gọi ta.

Nàng nói:

“Tư Ba Sắt, mau tới giúp ta, ngăn cản hắn!”

Trời cao chứng kiến, ta luôn một mực chờ đợi thời khắc này.

Ta xông tới, dùng cánh tay tóm lấy hắn, sau đó dùng sức đánh đập hắn. Thân là khôi lỗi hộ vệ, lực lượng của ta không phải một tên Áo thuật sư kiến tập có thể chống lại.

Dù cho hắn đã nỗ lực chống cự, nhưng ta chỉ dùng hai quyền liền kích phá hộ tráo của hắn, quyền thứ ba liền đánh ngã hắn xuống đất.

Sau đó ta rút ra kiếm hộ vệ.

Đúng, vào lúc ấy, điều ta muốn làm chính là giết chết hắn!

Ta thề, đó chính là ý nghĩ của ta, nếu lời thề của một khôi lỗi có giá trị.

Nhưng tiểu thư Đường Na ý thức được không đúng, nàng lớn tiếng kêu:

“Mau dừng lại, không được giết hắn.”

Ta đã nghe thấy câu nói đó.

Ta không muốn nghe theo.

Nhưng ta không muốn vi phạm mệnh lệnh của tiểu thư Đường Na, thế nên ta chọn cách để phản ứng của mình chậm đi một chút.

Trước khi chỉ lệnh sản sinh tác dụng với ta, ta đâm kiếm trong tay vào cổ họng hắn.

Sau đó dừng lại.

Khắc ấy, ta cảm thấy nội tâm mình cực kỳ thỏa mãn.

Ta kinh ngạc tại sao mình lại có cảm giác đó, nhưng cái cảm giác đó, thật tốt!

Song ta không ngờ rằng, chuyện này lại mang tới tai họa cho tiểu thư Đường Na...

Tiểu thư Đường Na bị bắt.

Một vị Áo tộc chết đi, tiểu thư Đường Na thân là người khống chế khôi lỗi liền trở thành thủ phạm.

Nàng bị tố cáo phạm vào tội danh mưu sát.

Dù cho ta rất muốn nói với tòa thẩm phán, đây là hành vi của chính bản thân ta, không liên quan gì tới tiểu thư Đường Na, nhưng ta không biết nói chuyện, ta không cách giải thích bất kỳ hành vi nào của mình. Hơn nữa sau lúc xảy ra chuyện ta liền bị dỡ bỏ năng lực hoạt động, ta chỉ có thể yên lặng nhìn tất cả những điều đó xảy ra, nhìn tiểu thư Đường Na bị thẩm phán.

Nhưng đấy còn chưa phải là điều khiến người ta tuyệt vọng nhất.

Ta làm vật chứng sát nhân bị đặt trên tòa thẩm phán, ta tận mắt nhìn thấy La Kiệt đại nhân nổi trận lôi đình sau khi biết tài vật mình mất đi vượt xa con số từng biết.

Hắn vốn có thể cứu con gái, nhưng hắn nói rõ rằng, bởi vì hành vi của tiểu thư Đường Na, hắn từ bỏ tiêu tốn tiền tài để miễn tội cho nàng, cuối cùng tiểu thư Đường Na bị xử chung thân, còn ta thì bị ném vào đống rác.

Ta không biết ta nằm trong đống rác bao lâu, ta chỉ biết trong thời gian chờ đợi dài dằng dặc, thân thể của ta đang rỉ sét, mục nát. Nhưng ý thức của ta vẫn tồn tại, ta nhìn những sinh mệnh bận rộn giữa trời này, đất này, thế giới này, ta không biết sự tồn tại của mình còn có ý nghĩa gì.

Đã từng có không chỉ một kẻ bới rác nhặt ta lên, cuối cùng lại vứt ta xuống.

Bọn họ cho rằng ta không còn giá trị sửa chữa, mà ta cũng chỉ mong được chờ đợi yên lặng.

Chờ đợi tiêu vong.

Người lần nữa mang đến cho sinh mệnh lần thứ hai chính là một Tượng tộc.

Hắn tên Kim.

Đến nay ta còn nhớ tiếng hô kinh hỉ hắn phát ra lúc phát hiện ta:

“Nhìn đi, ta tìm thấy đầu của một khôi lỗi. Tuy đã mục nát không ra hình thù gì, nhưng trời cao phù hộ, bên trong của nó vẫn còn tốt. Ta dám khẳng định, đây là một khôi lỗi cao cấp, nếu phối cho nó thân thể mới, nó nhất định còn có thể hoạt động. Ta muốn cho nó trở thành tác phẩm xuất sắc nhất của ta!”

Thế là, Kim trở thành vị chủ nhân mới của ta.

Trên tay hắn ta giành được cuộc sống mới.

Kim là một Tượng tộc trẻ tuổi giàu tinh thần đổi mới, bởi không có vật liệu quý giá, hắn chỉ có thể dùng vật liệu bình thường nhất đắp nặn thân thể cho ta. Trên người ta chứa đầy đồng nát hắn mang tới từ các nơi, xem ra rất là rách rưới. Nhưng cũng chính thời điểm ấy, Kim trao cho ta một loại năng lực đặc thù —— ta có thể nói chuyện.

Đối với ta, ngôn ngữ là một khiêu chiến hoàn toàn mới, ta phải rất mất công sức mới có thể thổ ra được một từ ngữ. Nhưng đấy không phải điểm khó khăn nhất, khó khăn thực sự là ở chỗ ta không biết nên nói gì.

Trí tuệ của ta vẫn rất nông cạn, ý thức của ta vẫn rất lãnh đạm.

Vì vậy phần lớn thời điểm, ta chỉ yên tĩnh ngồi ở một nơi.