Chương 1001 Cố sự của một khôi lỗi (Trung) (2)
Lúc rảnh rỗi Kim thường ngồi xuống bên cạnh nói chuyện cùng ta, không ngừng lải nhải, lời của hắn còn nhiều hơn cả tiểu thư Đường Na.
Nhưng ta rất ít khi trả lời, điều này khiến Kim rất thất vọng.
Lúc nhàm chán, ta luôn nhớ tới tiểu thư Đường Na.
Ta ngồi trên đống rác cao cao, mắt nhìn phương xa, nghĩ, không biết giờ tiểu thư Đường Na thế nào rồi.
Ta giết chết Mai Kiệt, cũng hại tiểu thư Đường Na.
Ta cần phải chịu trách nhiệm cho chuyện đó.
Giờ ta đã có thân thể, ta có thể nói chuyện, có lẽ ta cần phải đi tìm Đường Na, đi nói cho bọn họ hết thảy.
Vậy là ta quyết định rời đi.
Buổi tối hôm đó, ta một mình rời đi.
Ta trở lại tìm tiểu thư Đường Na.
Ta tiến vào ngục giam, nói cho lính gác nơi đó, ta mới là khôi lỗi giết chết Mai Kiệt lúc trước, yêu cầu bọn họ bắt ta lại, thả tiểu thư Đường Na ra. Nhưng đám lính canh lại cười to, nói không biết là ai ngầm khống chế một con khôi lỗi đến nhận tội thay, đây là phương pháp cứu người có sáng tạo nhất cũng là ngu xuẩn nhất mà bọn hắn từng thấy. Phương pháp này chú định không thể thành công, còn về tiểu thư Đường Na thì đã không cần phải cứu nữa ——Trước đây không lâu nàng bị trọng bệnh, đã sắp chết rồi.
Nàng không sống được lâu nữa, cho nên nàng được cho phép rời khỏi ngục giam, ở trong nhà chờ chết.
Ta không biết ta rời khỏi nơi đó bằng cách nào, bên tai ta cứ văng vẳng tiếng cười vô tình lãnh khốc của bọn họ.
Ta cảm thấy bi phẫn và tuyệt vọng.
Ta đi tới nhà của La Kiệt đại nhân, muốn gặp tiểu thư Đường Na, lại nhìn thấy La Kiệt đại nhân đang kết hôn với một vị thê tử mới.
Ta tiềm nhập hậu viện, nhìn thấy tiểu thư Đường Na nằm trên giường bệnh, nàng còn sống, nhưng sống không bằng chết.
Ta ôm lấy nàng, nàng nhìn ta, mắt khẽ sáng lên.
Nàng nói với ta:
“Là Tư Ba Sắt đấy ư? Nhất định là ngươi, ta biết ngươi sẽ trở lại gặp ta.”
Dù cho bộ dạng ta đã thay đổi, nhưng nàng vẫn lập tức nhận ra ta.
Nàng cứ vậy sấp trong ngực ta dốc bầu tâm sự, sau đó chết đi.
Lúc nàng chết, ta có thể cảm nhận được một linh hồn mỹ lệ đang tung bay.
Đó là bản năng đến từ Phệ Linh yêu vừa được thức tỉnh.
Vậy là ta biết, nó mang cho ta trí tuệ, cũng là nó mang đến cho ta phần năng lực đặc biệt này.
Ta thu lấy linh hồn của Đường Na, như vậy nàng có thể vĩnh viễn ở cùng ta, sau đó ta ôm lấy thi thể nàng rời đi.
Ta không biết tại sao mình muốn làm thế, nhưng ta cảm thấy tiểu thư Đường Na hẳn sẽ không hy vọng ở lại trong ngôi nhà này.
Ta táng di hài nàng trong rừng cây gần nhà, nơi đó có một phiến phong cảnh cực đẹp, khi còn sống Đường Na rất thích tới chỗ đó. Lúc ta táng nàng trong rừng cây bên bờ sông, ta có thể cảm nhận được sự vui sướng từ linh hồn Đường Na trong cơ thể mình.
Có lẽ bởi vì có được linh hồn Đường Na, trí tuệ của ta tăng trưởng rất nhanh.
Ta đột nhiên ý thức được, tại sao ta không giết đi những Áo tộc hại chết Đường Na?
Ta không cần sợ cái gì, ta vốn không phải là sinh mệnh, ta chỉ là một khôi lỗi, dù cho ta làm gì, bọn họ đều sẽ cho rằng là một tồn nào đó ở đằng sau sai khiến.
Chính vì vậy mà Đường Na phải chết.
Nếu đã thế, sao ta không dùng hành động để chứng minh sai lầm của bọn họ?
Ta nghĩ đến liền làm.
Ta trở về nhà của La Kiệt đại nhân, giết chết hắn và thê tử mới cưới.
Tuy La Kiệt đại nhân là một Áo thuật sư cường đại, mà ta chỉ là một khôi lỗi làm từ đống rách nát, nhưng chính bởi vậy, hắn hoàn toàn không phòng bị ta.
Ta giết chết hắn xong, lại đi ngục giam, giết chết đám lính canh trong ngục, chính bọn hắn khiến Đường Na nhiễm phải trọng bệnh.
Ta đại khai sát giới, bởi vì ta là khôi lỗi, thế nên mới đầu gần như không có bất kỳ Áo tộc nào phòng bị ta, thẳng đến về sau bọn họ mới phát hiện là một khôi lỗi làm ra tất cả những chuyện này, vậy là mới nghĩ đủ biện pháp muốn tìm ra ta và kẻ sai khiến đứng sau lưng.
Nhưng ta đã trở nên càng thông minh hơn, ta dùng các chi tiết trong nhà La Kiệt, cải tạo chính mình, thay đổi hình tượng của mình.
Sau cùng ta chỉ còn một mục tiêu nữa.
Đó là tên thẩm phán, tên khốn nạn này biết rõ là Mai Kiệt ngược đãi nàng, nhưng vẫn là phán quyết Đường Na có tội. Hắn vốn có thể tha cho Đường Na, nhưng nhất định phải muốn La Kiệt xuất ra một số tiền lớn. Sau khi La Kiệt từ chối, hắn liền cố ý phán Đường Na vào ngục giam vốn dùng cho nô lệ cấp thấp. Chính bởi vì nơi đó là ngục giam nô lệ, Đường Na đã phải chịu dằn vò thảm vô nhân đạo.
Tên khốn kiếp đó nhất định phải chết!
Thế nhưng lần này, ta thất bại.
Thẩm phán tên Bố Lôi Trạch, là một quý tộc Áo tộc trẻ tuổi.
Hắn có khuôn mặt anh tuấn của Mai Kiệt, nhưng cũng có thủ đoạn xảo trá và tâm tư độc ác hơn rắn rết.
Cái chết của La Kiệt đại nhân và giám ngục nhắc nhở hắn, tất cả những chuyện này có liên quan đến tiểu thư Đường Na, cho nên lúc ta chạy tới, thứ chờ đợi ta là một cạm bẫy.
Ta lần nữa bị bắt.
May mắn chính là, ta vẫn không bị cho là một cá thể độc lập, bọn họ xem ta là đao sát nhân trong tay người nào đó.
Không may, bọn họ lần theo ta tìm tới Kim.
Ta thấy bọn họ mang Kim đi, dằn vặt hắn.
Vậy là ta biết, ta lại hại chết một vị chủ nhân.
Lại một vị chủ nhân tốt với ta bởi vì ta mà chết, dù cho ta đã nhiều lần nói cho bọn họ, ta không phải bị chủ nhân sai khiến, nhưng bọn họ căn bản không nghe.
Mãi đến tận rất lâu sau này ta mới hiểu, đấy không chỉ là bởi bọn họ không tin tưởng một khôi lỗi biết tự mình làm ra quyết định, quan trọng hơn là bọn họ chắc chắn không thể cầm một khôi lỗi ra làm hung thủ giết người đưa lên toà án.
Khôi lỗi là khôi lỗi, sau lưng khôi lỗi nhất định phải có chủ nhân!
Cho dù đó không phải là sự thực.
Với bọn họ, ta chỉ là một thanh đao.
Làm công cụ sát nhân, ta cũng phải bị phá hủy.
Lần này ta bị phá hủy rất triệt để, cả người lẫn đầu đều bị nghiền nát.
Nhưng ta vẫn không chết.
Ta cảm giác mình như bay lên, mang theo ý thức của Đường Na, cứ thế bay giữa trời.
Không ai có thể nhìn thấy chúng ta.
Ta cứ thế bay mãi, cứ thế bay không biết bao lâu, mãi đến tận khi ta nhìn thấy một chiếc khôi lỗi.
Đó là một khôi lỗi thông tin, nó có bốn cánh tay, một đống cấu kiện công năng vô danh, nhìn rất là xấu xí.
Đúng, xấu xí, giờ ta biết cái gì gọi là xấu xí.
Bề ngoài xấu xí, và cả tâm linh xấu xí, ta đều hiểu.
Sau khi trải qua tất cả những chuyện đó, ta càng lúc càng hiểu trí tuệ là như thế nào.
Trí tuệ chính là tư dục!
Trí tuệ chính là dã tâm!
Trí tuệ chính là dục vọng!
Trí tuệ chính là kết hợp tất cả tâm tình!
Tâm tình hiện tại của ta chính là điên cuồng.
Ta muốn báo thù.
Ta muốn giết chết lũ khốn nạn đã hại chết từng người chủ nhân của ta.
Nhưng thực lực của ta không đủ, thế nên ta muốn tìm một thân thể mới cho chính mình, một khôi lỗi trước nay chưa từng có, thích hợp cho việc ám sát.