Chương 1002 Cố sự của một khôi lỗi (Hạ)
Thế là ta bắt đầu theo chủ nhân mới học tập Áo thuật.
Chủ nhân mới của ta vẫn là một vị Áo thuật sư, nhưng hắn không thiện lương như Đường Na, cũng không hồn nhiên như Kim, hắn là một gia hỏa tràn ngập dã tâm, mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện làm sao để tìm được vật liệu càng tốt. Hắn cũng như La Kiệt đại nhân, cùng là thương nhân khôi lỗi, nhưng hắn càng quan tâm tới các loại vật liệu quý giá chế tác khôi lỗi. Ta theo hắn đi khắp các nơi, cũng nhìn quen các loại tội ác.
Chính vì nguyên nhân này, ta hoàn toàn không cảm thông gì với hắn.
Nếu không phải lo sợ kế hoạch thất bại, ta vốn có thể dùng phương pháp trước đây hại chết vị chủ nhân mới này.
Nhưng giờ, ta cần một thân thể càng thêm cường đại để hoàn thành kế hoạch.
Ta liều mạng học tập, cũng đi khắp nơi sưu tập vật liệu để hoàn thành kế hoạch của mình. Chủ nhân mới của ta nằm mơ cũng không ngờ ta sẽ ăn cắp đồ của hắn.
Hôm đó, chủ nhân mới mang theo ta và một đám Áo thuật sư đi thăm dò địa hình chưa biết.
Thân là khôi lỗi thông tấn, trách nhiệm chủ yếu của ta là dò xét tất cả nguy hiểm tiềm ẩn, sau đó thông báo cho chủ nhân. Có lẽ bởi vì nắm giữ linh hồn không bình thường, năng lực trinh sát của ta so với đồng loại thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Chính vì nguyên nhân này, lần đó trong mảnh khu vực xa lạ này ta đã phát hiện một tồn tại cường đại.
Nguyên thú!
Một con Nguyên thú ngủ say.
Ta đột nhiên phát hiện kế hoạch ban đầu của ta không cần thiết nữa, bởi vì ta đã có một cái kế hoạch càng tốt hơn.
Ta không phát ra bất kỳ cảnh cáo gì, trái lại nói cho chủ nhân mới của ta nơi này không có gì nguy hiểm.
Không chỉ vậy, ta còn gửi tin tức này cho Bố Lôi Trạch.
Đúng, ta nói cho hắn, nơi này phát hiện mỏ quặng phong phú, đồng nghĩa với tài phú vô tận.
Ta biết hắn sẽ đến.
Bọn hắn đều tham lam như nhau.
Đối mặt tài phú vô chủ, bọn hắn sẽ như đám ruồi ngửi thấy thịt thối điên cuồng tràn tới.
Mà ta, điều cần làm là lẳng lặng nhìn bọn hắn bước tới tử vong.
Kế hoạch khởi đầu rất thuận lợi, lượng lớn Áo thuật sư đi tới nơi này, quả nhiên phát hiện mỏ quặng, cũng bắt đầu trắng trợn đào móc.
Nhưng ngoài dự liệu của ta, con Nguyên thú kia mãi mà không bị kinh động.
Nó quá khổng lồ, khổng lồ đến mức hành vi của đám Áo thuật sư ở trên người nó như là một đám kiến bò qua cánh tay, thậm chí còn nhỏ bé hơn thế nữa, đến nỗi căn bản không cách nào khiến nó thức tỉnh.
Thế là ta rất gấp, nếu cứ thế này, chẳng những ta không thể báo thù, ngược lại còn tác thành cho lũ khốn kiếp kia, giúp chúng phát tài.
Hơn nữa trong bọn chúng cũng có một số Áo tộc mang theo các loại khôi lỗi dùng để trinh sát, sớm muộn sẽ có ngày chúng phát hiện tồn tại khủng bố ngủ say dưới lòng đất. Đến lúc đó, chúng sẽ thối lui, kế hoạch của ta sẽ triệt để thất bại.
Tùy theo quá trình khai quật không ngừng thêm sâu, những khôi lỗi trinh sát khác cũng sắp sửa phát hiện sự tồn tại của Nguyên thú. Ta càng lúc càng sốt ruột, ta quyết định mạo hiểm thâm nhập lòng đất, kích thích con Nguyên thú kia thức tỉnh.
Ta đi tới nơi sâu nhất địa mạch, dựa vào cảm nhận siêu cường của mình, đặt chân lên đầu Nguyên thú. Nhưng mặc ta công kích thế nào, Nguyên thú vẫn không tỉnh. Ta bắt đầu sốt ruột, cũng bắt đầu điên cuồng.
Ta quyết định liều mạng, dùng lực lượng linh hồn của ta công kích Nguyên thú.
Đúng, đó là cách duy nhất của ta.
Con Nguyên thú này quá cứng rắn, công kích chân thực của ta không có bất kỳ hiệu quả nào với nó, nhưng công kích tinh thần đến từ linh hồn có lẽ sẽ hữu hiệu, đây cũng là cách duy nhất của ta.
Nhưng đúng vào lúc ấy, Đường Na đột nhiên xuất hiện.
Nàng vẫn luôn ở cùng ta. Ta đã từng cho là ý thức chúng ta đã thống nhất, nhưng vào lúc đó, ta mới phát hiện không phải.
Nàng khổ sở khuyên ta đừng làm vậy, bởi vì đó chú định là một hồi lữ trình không cách nào quay đầu.
Nhưng ta vẫn quyết định đi làm, báo thù điên cuồng thiêu đốt lý trí ta, khiến ta bất chấp tất cả.
Nhưng trước lúc đó, ta muốn bảo vệ Đường Na.
Ta phân cắt linh hồn của mình, thu xếp nàng vào trong thân thể ta, sau đó ta kích phát toàn bộ lực lượng linh hồn của mình, lao tới con Nguyên thú kia.
Phệ Kim Chi Lão.
Thật thú vị, nó phệ Kim, ta phệ linh, đây có lẽ chính là an bài của vận mệnh.
Khiến ta khó mà tưởng tượng chính là, ta thành công rồi.
Ta cứ thế vọt vào trong ý thức nó, sau đó ta mới phát hiện, thì ra nó đã chết rồi.
Đúng, nó chết rồi, sớm đã chết đi trong giấc ngủ say.
Cơ thể nó tuy cường đại, lực lượng linh hồn lại rất bạc nhược, trong ngủ mê dài dằng dặc, linh hồn dần dần khô héo, cuối cùng chết đi. Kỳ diệu nhất chính là, thân thể nó lại chưa chết, mà vẫn còn sống.
Còn ta, kết hợp thể giữa phệ linh yêu và khôi lỗi, am hiểu nhất chính là chiếm cứ tồn tại không có ý thức như này, dù nó là Nguyên thú cường đại khủng bố, một khi không còn ý thức, ta vẫn có thể chiếm cứ được.
Vậy là, Phệ Kim Chi Lão phục sinh!
Ta phá đất mà lên, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm thét mạnh mẽ nhất từ khi sinh ra tới nay.
Sau đó ta nhìn thấy.
Ta nhìn thấy lũ khốn kiếp kia run rẩy tại dưới thanh uy của ta, nhìn thấy nét mặt tuyệt vọng của bọn chúng.
Ta cười to, tiếng cười như là tiếng trời sập.
Ta nhìn gương mặt tuyệt vọng của bọn hắn, có một số ít Áo tộc không cam lòng phản công, sau đó ta không nhìn công kích của bọn hắn, cứ vậy thôn phệ sạch sẽ, để bọn hắn và thân thể ta đồng thời hóa thành sơn mạch vĩnh hằng này.
Bố Lôi Trạch chết rồi, chủ nhân mới của ta cũng chết, những quý tộc Áo tộc tham lam kia đều chết.
Nhưng ta vẫn chưa vừa lòng.
Ta muốn xông vào đế quốc Áo tộc, giết bọn họ máu chảy thành sông, triệt để xóa bỏ thế giới tội ác này.
Nếu như không phải là bởi vì Đường Na.
Đường Na còn sống.
Nàng đương nhiên còn sống, ta dù cho giết chết ai, cũng sẽ không thể giết chết nàng.
Nàng ở trong thân thể trước đây của ta, nhìn ta, cầu xin ta, mong ta buông tha bọn họ.
Nàng thiện lương như vậy, dù chuyện đã thế này vẫn bảo vệ cho bọn họ.
Nhưng ta từ chối.
Phẫn nộ và điên cuồng thiêu đốt lý trí ta, lý trí hiếm hoi còn sót lại của ta là không làm thương hại Đường Na chứ không phải nghe theo nàng.
Nhưng ta vẫn không thể nào đi được.
Bởi vì thiên địa này.
Sau khi ta trở thành Nguyên thú, ta cuối cùng đã rõ ràng, tại sao Nguyên thú phải ngủ đông.
Bởi vì Nguyên thú sinh tồn dựa vào nguyên lực, mà nguyên lực của phiến thiên địa này đã càng ngày càng mỏng manh.
Nó mỏng manh đến mức căn bản không thể chống đỡ thân thể khổng lồ của ta, khi ta đứng dưới vòm trời này, ta liền cảm thấy hô hấp khó khăn.
Cổ họng của ta đau đớn như lửa đốt, nguyên lực chi hải đang sôi trào, nguyên năng toàn thân đều đang tự mình thiêu đốt, đó là phản ứng bản năng xảy ra lúc nguyên lực cung cấp không đủ.
Chỉ có ngủ đông mới có thể hạ thấp tiêu hao trên người, lay lắt hơi tàn sống sót tiếp.