Chương 1003 Tinh hoa (1)
Ta có thể cảm thấy, nếu ta cường hành đi giết chóc Áo tộc, có lẽ chẳng bao lâu ta sẽ bị sự cường đại của mình kéo sụp.
Đáng tiếc, nếu ta là Nguyên thú yếu một chút, có lẽ ta có thể chống đỡ được lâu thêm một chút, nhưng ta là Phệ Kim Chi Lão cường đại, trái lại khiến ta không cách nào chống đỡ.
Dù chỉ một lần xuất hiện thoáng chốc như thế cũng đã là một đả kích to lớn đối với sinh mệnh của ta.
Dù lần nữa ngủ đông, ta cũng không cầm cự được quá lâu nữa.
Thôi được, nếu đã thế, vậy thì chọn cách ngủ say đi.
Cùng với Đường Na.
Vậy là ta hứa với Đường Na, ta sẽ không đi tiến công Áo tộc, nhưng Đường Na phải ở lại bồi ta. Đồng thời, tuy ta sẽ không đi giết đám Áo tộc kia, nhưng nếu bọn chúng còn dám tới nơi này, ta vẫn sẽ không để ý tử vong lao ra tiêu diệt bọn chúng.
Căm hận đối với Áo tộc khiến ta không tiếc sinh mệnh của chính mình, cũng muốn hủy diệt bọn họ!
Đường Na đồng ý.
Chẳng qua nàng rất thông minh, nàng vừa đồng ý liền phát ra tin tức nói nơi này có Nguyên thú, lấy đó để cảnh cáo Áo tộc đừng tới đây nữa. Đương nhiên, nàng không nói ra thật tình, mà biên một lý do.
Như vậy cũng tốt.
Như vậy liền không ai tới quấy rầy ta và Đường Na.
Cứ thế, ta cùng với Đường Na.
Mỗi cách một quãng thời gian Đường Na sẽ phát ra tin tức cảnh cáo cho bên ngoài, để tránh có Áo tộc vô tri quấy rối chúng ta. Ta đoán thật ra không phải Đường Na muốn bảo vệ bọn họ, mà là muốn bảo vệ ta. Nhưng Đường Na luôn không thừa nhận.
Không sao cả, ta biết nàng yêu ta, như vậy là đủ rồi.
Đáng tiếc, dù thế, thân thể của ta vẫn không tránh khỏi suy vong. Không chỉ bởi vì lần thức tỉnh đó, quan trọng hơn chính là, vì Đường Na, ta ngủ say không triệt để. Ý thức của ta vẫn duy trì thanh tỉnh ở mức độ nhất định, thường xuyên nói chuyện với Đường Na, bởi vì ta không muốn nàng cô quạnh. Nhưng kết quả là thân thể ngủ say không đủ mức cần thiết, tiêu hao lên người sẽ càng nặng.
Ta không cách nào chống đỡ quá lâu.
Ngày hôm đó, thân thể Phệ Kim Chi Lão tiến vào giai đoạn suy vong cuối cùng.
Ta biết bộ thân thể này sắp không xong rồi.
Ta có thể chết, nhưng ta không thể nhìn Đường Na cứ thế tiêu vong.
Ta muốn làm điều gì đó cuối cùng cho nàng.
Ta ngưng tụ toàn bộ sức mạnh cuối cùng của thân thể này vào một điểm, truyền vào trung tâm khôi lỗi của Đường Na, chế tạo ra một vòng bảo hộ. Lấy lực lượng của Nguyên thú, bảo vệ một khôi lỗi, dù qua đi ngàn vạn năm, hẳn cũng đủ rồi.
Nhưng ta lần nữa sai rồi, Đường Na tựa hồ không muốn sống sót cô độc một thân một mình như vậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy ta từ bỏ bản thân, nàng cũng chọn cách từ bỏ.
Linh hồn của chúng ta, khắc ấy cuối cùng dung hợp lại với nhau.
Tất cả, theo đó liền kết thúc.
“Phù!”
Tô Trầm thổn thức một tiếng thật dài:
“Đây chính là cố sự của bọn họ.”
“Thật không ngờ câu chuyện lại là như vậy. Đúng là không thể tưởng tượng, thực sự không thể tưởng tượng!”
Mạt Đặc Lạc Khắc cũng cảm khái nói.
Đồn đại rốt cuộc chỉ là đồn đại, chẳng ai ngờ, đằng sau câu chuyện Nguyên thú thức tỉnh lại ẩn chứa một cố sự truyền kỳ như vậy.
Trí năng nhân tạo đầu tiên trong lịch sử Nguyên Hoang không ngờ lại sinh ra trong tình cảnh đó, rồi lại tiêu vong lặng yên không một tiếng động, khiến Tô Trầm và Mạt Đặc Lạc Khắc đều ngán ngẩm không biết nói gì.
Bí mật liên quan tới chuyện tại sao khôi lỗi này có thể bảo tồn đến nay xem như đã được vạch trần, thì ra không phải phát minh vĩ đại gì, mà là lực lượng tàn dư cuối cùng của Nguyên thú.
Lực lượng của con Nguyên thú này quả thực vĩ đại, đến mức tàn dư cuối cùng cũng có thể che chở khôi lỗi vạn năm không bị thời gian xâm thực.
Mục đích của hắn tự nhiên là muốn lưu truyền cố sự của mình cho hậu nhân, Tô Trầm phát hiện ra bọn họ, kể ra cũng không uổng phí phen tay chân này.
Hiện tại, lực lượng thủ hộ đã gần như biến mất không còn. Ánh sáng quanh mình khôi lỗi tắt đi, bỏ lại chiếc khôi lỗi thông tấn bên dưới.
Bởi vì không bị thời gian xâm thực, nó dường như vẫn như mới, đương nhiên cũng không tồn tại cái gọi là rút ra hết thảy kim loại để sinh tồn, đó vốn là lời nói dối Đường Na bịa ra.
“Nó có vẻ rất thích hợp ngươi.”
Tô Trầm nói.
“Đúng là thích hợp!”
Mạt Đặc Lạc Khắc cũng rất kích động.
Có thể không thích hợp ư?
Chiếc khôi lỗi này vốn đã từng hai lần tiếp thu linh hồn vào ở, vô hình chung đã trải qua xâm thể cải tạo, quả thực là ký túc thể thích hợp nhất. Đổi một chiếc khôi lỗi thượng cổ khác chưa chắc đã có hiệu quả như vậy.
Khắc sau, Mạt Đặc Lạc Khắc xâm nhập vào trong khôi lỗi, chỉ nghe một trận tiếng vang kèn kẹt, khôi lỗi bất chợt đứng lên, toàn bộ quá trình đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa.
“Ha ha, rốt cục ta đã có thân thể của mình rồi!”
Mạt Đặc Lạc Khắc lớn tiếng kêu lên:
“Thật thú vị, thân thể này thậm chí có thể khiến ta có một tia tri giác mình là sinh mệnh.”
“Khả năng chỉ là ảo giác của ngươi thôi, cũng khả năng là lễ vật cuối cùng Tư Ba Sắt để lại cho thân thể này. Ai biết được.”
Tô Trầm nhún nhún vai nói.
“Ngươi không tính nghiên cứu một chút?”
Mạt Đặc Lạc Khắc kinh ngạc hỏi.
Lấy tính tình của Tô Trầm, đối mặt với vật thế này, băm thành tám mảnh nghiên cứu mới là lẽ thường.
“Giờ nó là thân thể của ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không ra tay với người mình. Đương nhiên, tự nguyện thì lại khác.”
Tô Trầm trả lời.
“Ta thích nguyên tắc của ngươi.”
Mạt Đặc Lạc Khắc nâng cằm lên suy nghĩ một lát rồi:
“Dưới tiền đề không tổn thương thân thể ta, có thể hữu hạn cho ngươi mượn sử dụng. Nếu có bồi thường đầy đủ, cũng có thể gia tăng hạn mức sử dụng cho ngươi.”
Tô Trầm bật cười:
“Câu sau mới là trọng điểm đúng không? Ngươi muốn bồi thường cái gì?”
“Rất nhiều, nói thế nào ta cũng là một Áo thuật sư, ta vẫn có lạc thú nghiên cứu của riêng mình, con đường của ngươi sau này sẽ không cô quạnh nữa.”
Mạt Đặc Lạc Khắc nói.
Đã có thực thể, Mạt Đặc Lạc Khắc liền có thể làm rất nhiều chuyện mà hắn muốn làm.
Tô Trầm có thể nghiên cứu, hắn đương nhiên cũng có thể.
Đối với điều này Tô Trầm biểu thị hoan nghênh.
Con đường nghiên cứu chưa bao giờ là riêng ai, phương pháp vô huyết vốn là Thạch Khai Hoang và Tô Trầm chung tay khai sáng, chỉ có điều vinh dự quy về một mình hắn, bây giờ lại thêm Mạt Đặc Lạc Khắc thì quá tốt.
“Đáng tiếc, trên này không nói Vô Hoa Chi Luân ở chỗ nào.”
Tô Trầm nói.
“À, cái đó không là vấn đề.”
Mạt Đặc Lạc Khắc nói:
“Trên thực tế ta đã biết nó ở nơi nào.”
Nói rồi hắn giương lên một tay, bổ ra phía sau vương tọa, một thanh vũ khí dạng vòng nhìn có vẻ rất bình phàm đã xuất hiện trước mắt Tô Trầm.
“Đây chính là Vô Hoa Chi Luân?”
Tô Trầm kinh ngạc.
Nó xem ra chẳng có vẻ gì xuất chúng, giản dị vô quang, kể ra cũng ứng với ngụ ý của cái tên Vô Hoa Chi Luân.
Trên thực tế ngoại trừ Vô Hoa Chi Luân ra, dưới vương tọa còn có một ít thứ, phần lớn Tô Trầm đều không nhận ra, vẫn là Mạt Đặc Lạc Khắc liếc mắt đã nhìn ra.