← Quay lại trang sách

Chương 1005 Người từ Sở gia (1)

Trước đây lúc Tô Trầm thi triển hỏa phượng, Trảm Nhạc Đao không thể cung cấp bất kỳ bổ trợ nào cho Hỏa Phượng Thần Thông, vũ khí và pháp thuật cứ như là hai hệ thống bất tương dung, không cách nào dung hợp lại cùng nhau.

Nhưng hiện tại, khi Tô Trầm tay cầm Vô Hoa Chi Luân phóng thích hỏa phượng, rốt cục đã có thể giành được gia thành, nếu như lại thêm Áo thuật Năng Lượng Chi Tỉnh, uy lực hỏa phượng có thể tăng cường gấp bội.

Đừng xem thường con số này, tu vi đến Tô Trầm trình độ hiện tại, uy lực tăng lên gấp đôi tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

Chúng ta giả thiết hai người có các loại thuộc tính công kích, phòng ngự, tốc độ hoàn toàn tương đồng, cũng số hóa các thuộc tính đó, khi công kích của một người trong đó tăng gấp đôi, như vậy hai bên đối đầu, người có công kích tăng gấp bội kia chỉ cần tiêu hao một nửa sinh mệnh liền có thể giết chết đối thủ, cơ bản có thể hiểu là mạnh gấp đôi so với đối thủ.

Nếu trên cơ sở này lại để phòng ngự tăng gấp đôi, sinh mệnh tăng gấp đôi, công tốc tăng gấp đôi, vậy đã không còn là chuyện mạnh hơn gấp bội, mà là nghiền ép.

Nếu mạnh gấp đôi biến thành mạnh gấp vài lần, vậy chính là quét ngang đồng cấp.

Giờ Tô Trầm chính đang như thế, những thứ hắn nắm giữ sớm khiến hắn vượt quá cường giả đồng cấp mấy lần, còn về đến cùng mạnh tới cỡ nào, đến chính hắn cũng nói không rõ. Dù sao Diêu Quang cảnh cũng có phân chia trên dưới cao thấp, như chênh lệch giữa huyết mạch Nguyên thú và huyết mạch yêu thú vậy, căn bản không thể tính theo lẽ thường.

Nhưng giờ Tô Trầm phỏng chừng dù mình đối đầu với người của Nguyên huyết Cố gia thì cũng không sợ.

Đáng tiếc không có cao thủ quyết đấu một trận xem thế nào, quả là đáng tiếc.

Lúc còn đang tiếc nuối, trong lòng Tô Trầm đột nhiên hơi động, nhìn lên trời cao, cười lạnh nói:

“Đang muốn tìm đối thủ luyện tập, không ngờ lại tới đúng lúc thế.”

Nói rồi bay vút lên không, rời khỏi Chư gia, đi thẳng tới chân trời nơi xa.

Vừa phi hành liền bay ra khỏi giới hạn Bình Thiên thành, nhắm về phía quần sơn vô tận phương xa, bay không biết bao xa, đột nhiên Tô Trầm cất giọng nói:

“Được rồi, nơi này bốn phía đều là hoang sơn tích nhưỡng, không cần lo lắng có người khác quấy rối chúng ta chiến đấu, ngươi không cần chạy nữa đâu.”

Một hồi tiếng vang hắc hắc theo đó vang lên:

“Lá gan của ngươi rất lớn, Tô Trầm. Có điều đừng tưởng rằng có sinh mệnh nguyên chúc ngươi liền có thể muốn làm gì thì làm.”

Theo thanh âm nhìn lại, phía trước hiện ra một bóng người.

Đó là một nam tử trung niên vóc người thon gầy, dưới cằm để ba sợi râu dài, khí tức có phần tiên phong đạo cốt.

Nghe được “sinh mệnh nguyên chúc”, Tô Trầm cau mày:

“Quả nhiên là người của Sở gia?”

Tuy đã ký kết thỏa thuận cùng Sở gia, nhưng Tô Trầm chưa từng hi vọng Sở gia sẽ bỏ qua cho mình, chính vì nguyên nhân này mới có chuyện song phương ước định, một khi Tô Trầm rời khỏi cảnh nội Không Sơn liền triệt đi tin tức.

Tuy không bài trừ thực tế rằng có khả năng Tô Trầm đã giấu bí mật tam chú ở những nơi khác, nhưng Sở gia tra nghiệm qua, Tô Trầm đúng là đã thu lại tin tức, khả năng tuân thủ hứa hẹn rất lớn. Trong tình cảnh như vậy, nếu không phái người truy sát, vậy thì không còn là bọn họ nữa rồi.

Chuyện này không liên quan tới cừu hận, chỉ liên quan tới đại cục, vô luận thế nào, bí mật tam chú không thể tiết lộ ra ngoài.

Chính vì nguyên nhân đó, Sở gia phái ra lượng lớn cường giả đi khắp nơi tìm kiếm tung tích Tô Trầm.

Người trước mắt này hẳn chính là một thành viên được Sở gia phái đi.

Chỉ tiếc hắn vừa mới tìm tới liền bị Tô Trầm phát hiện —— làm ra nhiều chuyện như vậy, nếu Tô Trầm không làm chút phòng bị thì đã không phải là Tô Trầm.

Bởi vậy Tô Trầm lập tức truy kích, người kia cũng cơ cảnh, biết Bình Thiên thành là địa bàn của Tô Trầm, vì phòng vây công, hành động đầu tiên chính là rời đi, bay thẳng ra đủ xa mới bị Tô Trầm quát bảo ngưng lại.

Khắc này người kia hiện thân, nghe được câu hỏi của Tô Trầm, hắn nói:

“Bản nhân Sở Hoài Lương, nhớ kỹ cái tên này, đây sẽ là ký ức cuối cùng của ngươi.”

Hắn cũng rất dứt khoát, nói xong liền bắt đầu chuẩn bị động thủ.

Đến đây là để giết người, dông dài nhiều như thế làm gì? Trong lòng hắn sớm đã có tính toán, đó là bất luận Tô Trầm nói gì, cũng không thể thuyết phục mình được.

Nhưng phản ứng của Tô Trầm lại vẫn ra ngoài dự liệu của hắn.

Tô Trầm không hề nói cái gì mà ta còn có hậu chiêu, đã giấu đi bí thuật tam chú, Tô Trầm chỉ trước là nhìn chằm chằm đối phương một chút, sau đó mới đầy vẻ thất vọng nói:

“Chỉ là tên Diêu Quang cảnh Liên Đài thất phẩm? Thậm chí ngay cả Nhiên Linh cũng không phải.”

“Cái gì?”

Sở Hoài Lương tức giận.

Đối phương chê hắn quá yếu!

Đây là nhục nhã trần trụi.

Đừng nói Liên Đài thất phẩm của hắn cao hơn tam phẩm của Tô Trầm tới bốn cấp, tương đương với cao hơn bốn tiểu cảnh giới, chỉ riêng huyết mạch Hoang thú của hắn thôi đã chú định khiến người khác ngước nhìn.

Từ sau khi hắn thành tựu Diêu Quang, lúc còn là Liên Đài tam phẩm đã từng khiêu chiến Nhiên Linh cảnh, Liên Đài lục phẩm liền đã từng đánh bại mười hai tên cường giả Nhiên Linh, sau khi lên tới Liên Đài thất phẩm, thậm chí từng đánh bại ba vị Nhiên Linh Lĩnh chủ mở ra hai toà thần cung. Có thể đánh bại hắn khi mở ra một tòa thần cung thì chỉ có Yêu Hoàng cảnh.

Dù vậy, đối mặt vị Nhiên Linh Yêu Hoàng kia, hắn cũng đại chiến ba ngày, bại chỉ vì kém một chiêu.

Mà đây đã là chuyện từ ba năm trước, hiện tại thực lực Sở Hoài Lương đã tiến thêm một bước, lên tới Diêu Quang đỉnh phong, nếu lần nữa đối mặt vị Nhiên Linh Yêu Hoàng kia, ai thắng ai thua còn chưa biết được.

Thế mà Tô Trầm lại vẫn chê hắn cảnh giới thấp?

Đúng là khinh người quá đáng.

“Muốn chết!”

Sắc mặt Sở Hoài Lương trầm xuống.

Tùy theo hắn lên tiếng, phong vân xung quanh biến động, bốn phía dập dờn một phiến quỷ vân, một lượng nguyên năng khổng lồ ùa tới, ngưng tụ trên người Sở Hoài Lương, hình thành một phiến sùng sơn tuấn lĩnh hư ảo.

Phảng phất Tô Trầm như chợt trở lại thời đại viễn cổ hồng hoang, một cỗ áp lực to lớn đập mặt mà tới.

Khí tức hồn hậu nồng nặc này chính là lực lượng đến từ huyết mạch đối phương, bị Tô Trầm xem thường, Sở Hoài Lương triệt để kích nộ, vừa ra tay liền kích phát lực lượng huyết mạch, chỉ với khí thế hùng hậu này đã có thể nghiền ép vô số Diêu Quang.

Nhưng trong cái “vô số” đó không bao gồm Tô Trầm.

Cảm nhận lực lượng cường đại kia, ánh mắt Tô Trầm dần sáng lên.

“Huyết mạch Hoang thú? Cuối cùng cũng đụng tới, phải cảm thụ lực lượng cấp vương giả Nhân tộc này đến cùng thế nào mới được!”

Tô Trầm lẩm bẩm nói.

Dù cho đã từng giao thủ cùng Giang Tích Thủy, nhưng lúc ấy không phải liều chết sinh tử, rất nhiều thủ đoạn còn chưa lấy ra.

Quan trọng nhất chính là, khi đó thực lực hai bên đều thấp.

Nhưng hiện tại, khi thực sự đối mặt với một tên cường giả huyết mạch Hoang thú, Tô Trầm mới chính thức cảm nhận được cỗ khí tức hồng hoang kia.

Đây chính là Hoang thú đó!