← Quay lại trang sách

Chương 1006 Người từ Sở gia (2)

Tuy không bằng Nguyên thú, nhưng cũng là tồn tại bởi vì lực lượng cường đại mà không thể không chọn cách ngủ say. Khác với Nguyên thú chính là, phần lớn Nguyên thú chết đi trong giấc ngủ, phần lớn Hoang thú lại sống sót. Chính vì nguyên nhân này, Nhân tộc mới có thể lần lượt giành được huyết mạch của loại tồn tại cường đại đó.

Hiện nay, rốt cục Tô Trầm sắp được đối mặt một loại trong đó.

Khắc này, cảm nhận lực lượng cường đại của đối phương, khí thế Tô Trầm cũng từ từ đề thăng.

Khác với đề thăng lực lượng huyết mạch Hoang thú của Sở Hoài Lương, đề thăng của Tô Trầm lại có vẻ thuần túy và hùng vĩ, đó là một loại cảm giác khó mà hình dung, như một người đang không ngừng phóng đại, dù cho thực thể không biến đổi, nhưng khí thế đại biểu cho ý chí Tô Trầm lại như thực chất cấp tốc lớn lên, khí tức sinh mệnh nồng đậm trực tiếp đương cự lại khí thế của Sở Hoài Lương, thậm chí có phần lấn lướt.

“Sao có thể có chuyện này?”

Sở Hoài Lương bị chấn cho ngây ngốc.

Loại so đấu về khí thế này không chỉ riêng là cảnh giới, mà còn là so đọ về cấp độ sinh mệnh, thân là huyết mạch Hoang thú, ngoại trừ Cố gia, Sở Hoài Lương chưa từng bại bởi ai ở phương diện này. Dù là vị Nhiên Linh Yêu Hoàng lúc trước từng đánh bại hắn, ở phương diện này cũng không bằng, chỉ dựa vào tu thành thần cung, tinh thần lực mạnh hơn hắn một đoạn dài, nắm giữ đủ loại thần thông bí pháp mới đánh bại được.

Mà bây giờ, đối phương lại trực tiếp vượt qua mình về mặt cấp độ sinh mệnh, đây là chuyện gì?

Lẽ nào vô huyết thật sự mạnh hơn hữu huyết?

Đương nhiên không phải.

Chỉ là sau khi Tô Trầm thu được Sinh Mệnh đồ đằng, cấp độ sinh mệnh sớm cao hơn không biết bao lần, hơn nữa tùy theo tu vi hắn đề thăng, cấp độ sinh mệnh của hắn cũng đang không ngừng tăng cường, từng bước phát huy tiềm lực Sinh Mệnh đồ đằng. Sở Hoài Lương không biết điều đó, bị biểu hiện của đối phương dọa sợ.

Tô Trầm cũng lười giải thích với hắn, tay phải vung lên, Trảm Nhạc Đao hiện ra trên tay.

Dù cho đã có Vô Hoa Chi Luân, nhưng Tô Trầm vẫn chưa bỏ đi Trảm Nhạc Đao.

Khắc này tiện tay vung lên, thân đao biến lớn, Tô Trầm một đao chém tới Sở Hoài Lương.

Một đao này cuốn động phong vân, mang theo vận vị thâm trầm, Sở Hoài Lương lập tức ý thức được, nếu bị chém trúng e là không hay.

Hắn không kịp chấn kinh, một tay vung lên, trong tay hiện ra một thanh đoản nhận màu đen, vung lên không trung, một đạo hồ quang ngăn trở đao kia, không những vậy còn chặt đứt đao thế, hồ quang đen ngòm bổ tới Tô Trầm, quang huy đen nhánh bừng lên, như lợi kiếm từ giữa trời đâm hướng Tô Trầm.

Cứ đâm này cực kỳ hung ác, nhanh vô cùng, rạch phá vòm trời như xé vải.

Mắt thấy thế công hung mãnh kia, Tô Trầm hừ một tiếng, thân hình lóe lên, biến mất khỏi chỗ cũ, chính là Bạch Tháp Chiết Dược, lúc tái xuất hiện thì đã ở sau lưng Sở Hoài Lương, một đao chém xuống.

Sở Hoài Lương dường như sớm đã biết, sau đầu mọc ra Liên Đài, quang mang đại phóng, đỡ lấy đao kia, không những vậy, một mảnh quang hoa giống như dải lụa xoạt đến, đón đầu quét Tô Trầm một cái.

Thân hình Tô Trầm lại lóe lên tránh thoát, lúc này Sở Hoài Lương mới khẽ khinh hô “Di”, hắn rất kinh ngạc vì thuấn di của Tô Trầm lại có thể dùng nhanh như vậy.

Bạch quang như dải lụa không thể quét trúng Tô Trầm, hóa thành một vòng ngân quang trường hà đuổi theo, đồng thời Sở Hoài Lương nói:

“Sớm biết ngươi có thủ đoạn này, chỉ là ở trước mặt ta, hoàn toàn vô dụng.

Bạch Tháp Chiết Dược của Tô Trầm tuy thần dị, nhưng với loại tồn tại cấp bậc như Sở Hoài Lương này, sớm đã có thể cảm ứng được động tĩnh biến hóa của Tô Trầm, muốn thông qua phương thức này kỳ tập thì không hiệu quả.

Cũng may Tô Trầm vốn không hi vọng vào chiêu này, cười nói:

“Chỉ muốn xem xem thủ đoạn trước đây liệu còn hữu dụng không thôi. Đừng gấp, ta còn cái này.”

Nói rồi trừng mắt với Sở Hoài Lương.

Dùng ra Hải Thị Thận Lâu.

Sở Hoài Lương chợt cảm thấy tâm trí chìm xuống, phong vân quanh người đột biến, thay đổi hình dạng, lập tức biết không hay, xem ra mình đã trúng phải huyễn thuật. Đến cấp bậc này của hắn, huyễn thuật của Tô Trầm tuy mạnh, nhưng nếu muốn hắn thân ở trong cốc mà không tự biết đã điều rất khó. Khắc này vừa biết, phản ứng đầu tiên chính là dựng lên hộ tráo cho mình.

Chỉ nghe ầm ầm vang vọng, trên người đã chịu một đòn của Tô Trầm, nhưng hắn phòng bị kịp thời, chưa thụ thương, ngược lại huyễn thuật Hải Thị Thận Lâu bởi vậy mà bị phá giải.

Sở Hoài Lương cười to nói:

“Thì ra là như vậy, tuy có thần dị, nhưng gặp công kích liền bị đánh vỡ, chỉ có thể quấn địch nhất thời chứ không được lâu dài, chỉ là thủ đoạn bình thường thôi.”

Tô Trầm nhàn nhạt nói:

“Bí thuật tinh thần ta khai phá lúc ở Phí Huyết cảnh còn có thể tạo được tác dụng với ngươi, ta đã thỏa mãn. Không vội, sau này ta sẽ khai phát ra thứ càng tốt hơn.”

“Ngươi sẽ không có sau này đâu!”

Sở Hoài Lương gằn giọng kêu to, nhắm ngay Tô Trầm chộp tới một trảo.

Đồng thời với khi xuất ra trảo này, phía sau Sở Hoài Lương đã hiện ra thân ảnh cự thú.

Đó là một con Hồng Hoang cự thú toàn thân đen kịt, đầu có một sừng, lưng sinh gai nhọn, chỉ huyễn ảnh thôi đã nâng dậy chỉnh phiến thiên không, tỏa ra khí thế khủng bố trước nay chưa từng có.

Hoang thú Bạch Nha!

Hình ảnh Hoang thú vừa xuất hiện, cả người Sở Hoài Lương liền chợt như biến thành một con Hồng Hoang cự thú, hung hăng dữ tợn, ngông cuồng bá đạo.

Một trảo xuất ra, dù là một ngọn núi cũng có thể bị hắn dễ dàng vồ nát, dù là nước sông cũng có thể bị hắn tóm lấy, vô pháp độn hình.

Đối mặt với một trảo hung mãnh như vậy, chiết dược không cách nào né tránh, huyễn thuật cũng không thể ngăn cản, đừng nói dựa vào thân thể ngạnh kháng.

Khắc đó, khóe miệng Tô Trầm thoáng khẽ nhếch lên:

“Quả nhiên, dùng đại chiêu rồi à? Nhưng hẳn vẫn chưa phải lá bài tẩy.”

“Thế này là đủ giết ngươi rồi!”

Trảo rợp trời chụp xuống.

Tô Trầm cầm Vô Hoa Chi Luân trong tay, vung lên không trung, chỉ nghe trong thiên không vang lên một tiếng phượng hót, diễm phượng hoàng khổng lồ bất chợt hiện thân.

Hỏa điểu lớn như vầng mặt trời, quang diễm xung thiên, ngửa mặt lên trời kêu hót, phun ra hỏa diễm cuộn trào.

Trảo của Sở Hoài Lương trực tiếp tan rỡ dưới ngọn lửa thoát ra từ miệng hỏa diễm phượng hoàng.

Sau khi hấp thu tinh hạch của Hỏa Diễm Yêu vương, hỏa phượng của Tô Trầm vốn được tăng mạnh uy lực, giờ lại có thêm Vô Hoa Chi Luân bổ trợ, hiệu quả càng lớn.

Đây là lần đầu tiên Sở Hoài Lương nhìn thấy nguyên kỹ có uy lực kinh người như vậy, quan trọng hơn đây không phải là nguyên kỹ huyết mạch, mà chỉ là nguyên kỹ bình thường, khiến hắn không khỏi hoảng hốt trong lòng:

“Làm sao có thể? Nguyên kỹ bình thường sao có uy lực mạnh vậy được?”

“Nhân tộc ta vốn có tiềm lực vô cùng, bọn ngươi lại lấy thân mang huyết mạch dị tộc làm vinh, chính là tà lộ, hôm nay để cho các ngươi xem xem, pháp thuật Nhân tộc chân chính là thế nào!”

Tô Trầm nói, ngón tay chỉ tới, hỏa diễm phượng hoàng hừng hực thiêu đốt về phía Sở Hoài Lương.