Chương 1007 Hoang thú Bạch Nha (Thượng)
Cùng lúc đó, Trảm Nhạc Đao lại được Tô Trầm chém tới, hóa thành một phiến đao sơn ùn ùn không dứt.
Sở Hoài Lương kinh hãi, trước hắn biết thực lực Tô Trầm không yếu, lại không ngờ đối phương có thể mạnh đến mức này. Bất luận là hỏa phượng hay đao sơn đều không phải thủ đoạn bình thường, hiển lộ ra khí thế cường nhân không chút nghi ngờ, lúc này dù có người nói đối phương là huyết mạch Hoang thú, Sở Hoài Lương cũng tin.
Khăng khăng Tô Trầm lại quả thực không có bất kỳ huyết mạch nào, hắn là nhân loại thuần khiết 100%, thứ sử dụng ra hoàn toàn là lực lượng của Nhân tộc.
Lực lượng của Nhân tộc!
Sao có khả năng đạt đến trình độ này?
Sở Hoài Lương không thể tin tưởng.
Đối với vô huyết, xưa nay quý tộc huyết mạch có hai đại chỗ dựa, một là mượn huyết mạch để tấn thăng lên cảnh giới cao hơn, hai là năng lực thực chiến cũng mạnh hơn.
Thứ trước bị sư đồ Tô Trầm khai phá một loạt pháp môn vô huyết trùng kích đánh vỡ, thứ sau thì ở thời khắc này cũng bị đối phương đột phá.
Lúc này, Sở Hoài Lương dường như mới nhận ra, biến hóa Tô Trầm mang đến thậm chí vượt xa tưởng tượng của mình —— nếu hắn đã có thể nắm giữ, tất cũng có thể cho người khác nắm giữ.
Quý tộc huyết mạch đối mặt vô huyết sẽ không còn bất kỳ ưu thế nào nữa.
Vừa nghĩ đến đây, sát ý bùng lên trong lòng Sở Hoài Lương.
Hắn tuy vốn muốn giết Tô Trầm, nhưng mới đầu trong lòng lại không quá để tâm, nhưng thời khắc này, sát ý lại bùng lên dữ dội.
Vô luận thế nào, hắn không thể chấp nhận người như thế tồn tại.
Người này, nhất định phải chết!
Sát ý tăng vọt, đối mặt với thế lửa rợp trời của Tô Trầm, Sở Hoài Lương phẫn nộ hét lên:
“Hôm nay giữa ngươi và ta, chú định chỉ có một người được sống sót.”
Nói rồi hắn kích phát khí huyết toàn thân, từng cỗ từng cỗ lực đạo hùng hồn cuộn trào ra, hư ảnh Hoang thú sau lưng càng lúc càng ngưng tụ, phá không thét dài.
Năm xưa hoang thú Bạch Nha lấy lực lượng khủng bố mà nổi danh, tứ ngược khắp nơi, chưa từng một ai có thể ngăn trở. Năm đó Quang Huy thần triều liên hợp chư tộc diệt Hoang thú, đối phó con Hoang thú này đã phải tổn thất không biết bao người. Vì công kích của thú này quá mức hung mãnh, dù là đông đảo cường nhân Hoàng Cực đồng loạt xuất thủ cũng khó mà chống đỡ thế công của nó, phương pháp duy nhất chính là lấy công đối công.
Hiện tại Sở gia thân mang huyết mạch Bạch Nha, tuy không được cường thế như Hoang thú chân chính, nhưng dù chỉ là hư ảnh hiển hiện cũng triển lộ ra uy năng vô biên. Khắc này, thứ Sở Hoài Lương dùng ra cũng là nguyên kỹ hạch tâm trong huyết mạch Sở gia: Phá Thương Bạch Nhận.
Cái gọi là nguyên kỹ hạch tâm, chính là bản năng hạch tâm trong huyết mạch, là thủ đoạn căn bản nhất trong nguyên kỹ huyết mạch. Trên cơ sở này, những người được truyền thừa huyết mạch khác nhau thường thường sẽ khai phá ra thủ đoạn đặc thù khác nhau, chính là nguyên kỹ diễn sinh của riêng mỗi người.
Giờ đây Phá Thương Bạch Nhận mà Sở Hoài Lương dùng ra chính là nguyên kỹ hạch tâm của Sở gia, người Sở gia chỉ cần thức tỉnh huyết mạch, cơ bản liền sẽ nắm giữ kỹ này. Nhưng nếu nói sử dụng tốt nhất thì ngoài Sở Hoài Lương ra không còn ai khác.
Từ khi thức tỉnh huyết mạch hắn liền lựa chọn con đường Phá Thương Bạch Nhận, vì vậy khi hắn ra tay, chiêu thức đơn giản, sắc bén mà khó có thể chống lại.
Khắc này hắn dựng chưởng làm đao, một đao phách ra, một đạo quang nhận màu trắng liền chém lên hỏa diễm phượng hoàng.
Bạch Nhận tên “Phá Thương”, đến cả bầu trời cũng có thể phá, huống hồ chỉ là hỏa phượng.
Hỏa phượng ai minh một tiếng, bị phân thành hai đoạn, càng không cách nào duy trì thần thông, nháy mắt liền bị trừ khử.
“Phá Thương Bạch Nhận!”
Tô Trầm cũng biết thủ đoạn này.
Phá Thương Bạch Nhận của Sở gia tiếng tăm lừng lẫy, hào xưng vô vật bất phá, không ngờ thần thông cũng có thể chém phá, Tô Trầm không khỏi than thở một tiếng.
Đúng, than thở!
Đối thủ mạnh, đánh mới thú vị. Nếu đối thủ yếu thì sao có chỗ cho mình phát huy năng lực?
Khắc này bị một đao của Sở Hoài Lương phá vỡ thần thông hỏa phượng, Tô Trầm lại chẳng hề để ý, ngược lại nói:
“Không tệ, quả nhiên thủ đoạn rất ghê gớm. Thủ đoạn như thế, chỉ kiến thức một lần thì sao đủ? Ta nhất định phải cố gắng nghiền ngẫm một phen mới được!”
“Cái gì?”
Sở Hoài Lương bị hắn làm cho sững sờ.
Tô Trầm lại hua múa Vô Hoa Chi Luân, một con hỏa diễm phượng hoàng lần nữa được ngưng tụ ra.
Ngươi có thể phá, ta lại có thể sinh, thần thông hỏa phương này tùy theo tu vi hắn đề thăng sớm đã trở thành thủ đoạn thường quy, đã là thường quy, tự nhiên có thể dùng lại. Dù bị một đao của ngươi phá diệt, ta cũng có thể lần nữa ngưng tụ.
Khắc này hỏa phượng lại bay múa, hỏa quang vô hạn, ánh lửa rợp trời, thiêu đốt hừng hực.
Sở Hoài Lương cũng bị hành vi đối phương làm cho kinh ngạc, biết lần này mình đã thực sự đụng phải đối thủ cứng cựa. Từng đao từng đao Phá Thương Bạch Nhận được chém ra, Tô Trầm cũng liên tục ngưng tụ từng con từng con hỏa diễm phượng hoàng.
Thế là chỉ thấy trong thiên không không ngừng bùng lên hỏa quang, sau đó lại có từng đạo từng đạo bạch mang sắc bén lướt qua.
Đao tới hỏa diệt, đao xuống hỏa lại sinh.
Sinh sinh diệt diệt, xoay chuyển không ngớt.
Hai người cứ thế đối đầu, ánh sáng lưu chuyển trong mắt Tô Trầm, phát động Vi Sát Chi Nhãn, quan sát chi tiết khi ra tay, biến hóa nguyên năng trên người Sở Hoài Lương. Từ sau đại chiến Tam Sơn ở Bạo tộc, trình độ nắm bắt đối với quan trắc nguyên năng của hắn đã đạt đến mức thượng thừa, chỉ cần hắn muốn, biến hóa nguyên năng trong thiên địa đều chạy không thoát ánh mắt hắn. Chỉ là mãi tới nay luôn không có đối thủ hợp cách cho hắn quan sát mà thôi.
Giờ gặp được Sở Hoài Lương, thực lực đủ cao, lại không cao đến mức bức cho mình luống cuống tay chân không rảnh quan sát, lại có thần kỹ cấp Hoang đáng giá học tập, bởi vậy khắc này hắn toàn tâm toàn ý quan sát, đến cả chiến đấu cũng không mấy để ý.
Sở Hoài Lương tuy không biết điều xảy ra trong mắt Tô Trầm, nhưng chí ít có thể nhìn ra Tô Trầm đang phân tâm.
Hắn đang phân tâm!
Lúc đang chiến đấu với mình hắn lại phân tâm, thất thần, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì khác?
Đây là nhục nhã trần trụi!
Sở Hoài Lương triệt để tức giận, thủ đoạn đột biến, liên tiếp chém ra mười hai phát Phá Thương Bạch Nhận, bầu trời lập tức phủ kín bạch quang, phảng phất đâu đâu cũng có khe nứt không gian.
Hỏa phượng của Tô Trầm tuy tốc độ cực nhanh, nhưng so ra vẫn không bằng tốc độ xuất thủ của Sở Hoài Lương.
Hắn cũng không vội, Bạch Tháp Chiết Dược trực tiếp tránh đi.
Sở Hoài Lương sớm biết hắn có chiêu này, một tay án giữa trời:
“Đứng yên cho ta!”
Tô Trầm chợt cảm thấy không gian bốn phía ngưng lại, Bạch Tháp Chiết Dược không cách nào phát động.
Không, không phải không cách nào phát động, mà là nháy mắt hiệu quả giảm nhiều, chỉ nhảy ra một đoạn khoảng cách cực ngắn, không thể thoát ra khỏi phạm vi uy lực của Phá Thương Bạch Nhận.
Mắt thấy đao quang rợp trời kia trút xuống đối phương, Sở Hoài Lương gằn giọng cười to:
“Còn không chết!”
“Ai!”
Tô Trầm lại thở dài một tiếng:
“Hà tất phải gấp gáp liều mạng như thế, ta còn nhìn chưa đủ mà.”