Chương 1008 Hoang thú Bạch Nha (Hạ) (1)
Tùy theo tiếng thở dài này, sau lưng Tô Trầm hiện ra Nguyên Huyết pháp tướng.
Nguyên Huyết pháp tướng của hắn giờ đã khác xưa, rõ ràng là hình người, quanh thân lại cuốn động bão táp, bốn phía sinh bốn gương mặt, dõi mắt nhìn tứ phương.
“Đây là cái gì?”
Sở Hoài Lương sững sờ.
Lẽ nào là huyết mạch?
Nhưng cũng không đúng, nếu là huyết mạch, vì sao lại không có khí tức Thú tộc? Hơn nữa lấy chí hướng và hành động của Tô Trầm, căn bản không khả năng cấy ghép huyết mạch cho mình.
Chuyện này rất vô lý!
Ngay khi hắn còn đang nghi hoặc, trong bốn gương mặt sau lưng Tô Trầm, khuôn mặt phía chính diện đột nhiên mở mắt ra.
Cái mở mắt đó, thiên địa vì thế mà bừng sáng, không gian cũng vì thế mà ngưng đọng.
Đúng, Sở Hoài Lương hắn có thể định không, tại sao Tô Trầm lại không thể?
Không Gian Tu Di chính là thủ đoạn giữ nhà của Thạch Khai Hoang, phong không tỏa cấm, uy lực bàng bạc, về đẳng cấp vị tất đã thua kém Sở Hoài Lương? Chỉ là ở khía cạnh huyết mạch bổ trợ kém hơn đối thủ thôi.
Nhưng khi Tô Trầm mở ra Nguyên Huyết pháp tướng liền tương đương với mở ra huyết mạch Nhân tổ, khắc đó huyết mạch hắn cũng được gia thành cực lớn.
Tùy theo pháp tướng Tứ Diện Nhân Tổ hiển hiện, đôi mắt đầu tiên mở ra, đồng thời Không Gian Tu Di cũng được phát động.
Sở Hoài Lương cảm thấy đao này của mình chém ra rất gian nan, mỗi tiến tới một phân đều như có lực cản vô tận.
Phá Thương Bạch Nhận của hắn được xưng đến cả bầu trời cũng có thể bổ ra, nhưng bổ không ra Tu Di Chi Không. Chỉ có thể nói xưng chỉ là xưng thôi, ngươi không thấy, bao nhiêu hào xưng nhưng đến cả một phần một triệu năng lực cũng không làm ra được đấy thôi.
Phá Thương Bạch Nhận bị không gian cản trở, tốc độ giảm nhiều, tuy không thể hoàn toàn dừng lại, song cũng đã cho Tô Trầm có đủ thời gian phản ứng.
Hắn nhẹ nhàng lui lại, né qua đao quang sắc bén kia, đồng thời nói:
“Nếu ngươi đã muốn liều mạng, vậy ta bồi người liều mạng một lần xem sao?”
Dứt lời, sau lưng phần phật duỗi ra một đôi cánh chim.
Sở Hoài Lương ngẩn ngơ, đối phương là người, tại sao lại có cánh?
Chỉ thấy hai cánh sau lưng Tô Trầm giang rộng, phong vân giữa trời biến ảo, mảng lớn bão táp hình thành. Nhưng bão táp này không phải thủ đoạn công kích của Tô Trầm, chỉ là khí thế khi hắn ngưng tụ chiêu thức mà thôi.
Pháp tướng Tứ Diện Nhân tổ của Tô Trầm vốn do hấp thu huyết mạch Phong Giảo mà được, khi hắn triển khai hai cánh mới có thể thực sự phát huy uy lực pháp tướng đến đỉnh điểm.
Khắc này toàn lực thi triển ra, nương theo cỗ gió lốc phong bạo kia, Tô Trầm giương cao Vô Hoa Chi Luân, gồng sức chém về phía trước.
Một con hỏa phượng đen nhánh trước đây chưa từng thấy đột nhiên xuất hiện, lao nhanh hướng tới Sở Hoài Lương!
Vẫn là hỏa diễm phượng hoàng, chỉ là lần này Tô Trầm lấy pháp tướng Tứ Diện Nhân tổ làm căn cơ, dựa vào Ám Ảnh chi diễm ngưng tụ ra hắc hỏa chi hoàng càng thêm khủng bố so với trước.
Hỏa diễm đen kịt che kín thiên không, mang theo lực lượng u ám âm lãnh, chưa tới gần người, đã khiến Sở Hoài Lương rùng mình trong lòng.
Hắn lập tức biết không hay, hắc diễm hỏa phượng này tuyệt đối không phải thứ mà Phá Thương Bạch Nhận của mình có thể chống lại, liền phát ra một tiếng thét vang, hư ảnh Hoang thú sau lưng đột nhiên xông về phía trước, trùng nhập với cơ thể Sở Hoài Lương rồi cứ thế biến mất. Đồng thời thân thể Sở Hoài Lương bất chợt lớn lên, hình tượng toàn thân đột biến, hóa thành một con cự thú hình người có một sừng, chính là hình tượng Hoang thú Bạch Nha.
Từ hư đến thực, đây là giai đoạn phát triển cuối cùng của người có huyết mạch truyền thừa.
Ngưng tụ thực thể của Sở Hoài Lương bất luận khí thế hay thực chất đều không khổng lồ khủng bố như hư ảnh Bạch Nha, nhưng khí thế là của Hoang thú, thực lực mới là của mình.
Khi hư ảnh Hoang thú biến mất, khí thế suy giảm, đồng thời lực lượng bản thân Sở Hoài Lương cũng đột nhiên tăng mạnh.
Khắc này, hắn chính là Hoang thú!
Dù chỉ là một phần vạn lực lượng của Hoang thú, thì cũng không phải tồn tại người thường có thể so sánh!
Sở Hoài Lương thét gào một tiếng về phía hắc hỏa phượng hoàng, miệng thú phát ra tiếng người:
“Có thể buộc ta đi đến bước này, ngươi nên lấy làm vinh hạnh. Nhưng năng lực của ngươi chỉ đến thế mà thôi!”
Nói rồi tung trảo ra, bắt lấy hắc diễm hỏa phượng như là nắm cổ gà con, cười gằn nói:
“Huyết mạch Nhân tộc cái rắm chó gì, ở trước mặt huyết mạch Hoang thú của ta, tất cả đều là rắm chó!”
Dùng sức trảo mạnh, hắc hỏa phượng hoàng nổ tung tiêu tán, hóa thành rất nhiều đốm lửa. Chỉ là đốm lửa rơi trên thân Sở Hoài Lương liền phát ra tiếng vang xèo xèo, thậm chí còn đục ra mấy lỗ nhỏ.
“Ám Ảnh Chi Viêm.”
Sở Hoài Lương cũng là hạng thấy nhiều biết rộng, lập tức liền nhận ra bản chất của hỏa diễm này:
“Ám Ảnh chi diễm rất có tính xâm thực, khó trách có thể bất chấp phòng hộ của ta. Có thể thương tổn được ta trong trạng thái sau khi thú hóa, Tô Trầm, ngươi đã có thể tự hào. Có điều, con đường của ngươi đến đây là hết! Giờ ngươi đã không còn thủ đoạn nào nữa, đúng chứ?”
“Sao ngươi biết đây chính là thủ đoạn cuối cùng của ta?”
Tô Trầm lại khẽ cười khinh thường.
Sở Hoài Lương sững sờ:
“Ngươi còn có? Điều này không thể nào, ta nhìn ra được, vừa nãy ngươi đã dùng toàn lực!”
“Vậy thì không hẳn.”
Tô Trầm cười đáp:
“Có lúc ngoại vật cũng là một loại chỗ dựa.”
Sở Hoài Lương cả kinh trong lòng, đột nhiên như nghĩ đến điều gì, hét ầm lên:
“Sinh Mệnh Nguyên Chúc? Ngươi muốn dùng Sinh Mệnh Nguyên Chúc!”
Vừa nghĩ tới đây, Sở Hoài Lương không khỏi hối hận, sao lại quên hắn còn có đại sát khí này.
Thật ra cũng không phải quên, chỉ là lúc trước Sở Hoài Lương tự tin vào thực lực, cho rằng Tô Trầm dù có Sinh Mệnh Nguyên Chúc cũng không là đối thủ của mình. Dù sao Sinh Mệnh Nguyên Chúc chủ yếu dùng để cứu người và phóng thích cấm thuật. Nhưng nếu bản thân đối thủ không có cấm thuật uy lực đáng kể nào, vậy thì dù sử dụng Sinh Mệnh Nguyên Chúc cũng không phải đối thủ của mình. Quan trọng nhất chính là, nếu mình ra tay quyết đoán chút, nói không chừng Tô Trầm còn chưa kịp dùng Sinh Mệnh Nguyên Chúc thì đã chết rồi.
Hắn lại không ngờ rằng thực lực Tô Trầm mạnh hơn xa tưởng tượng, trực tiếp bức khiến hắn phải thú hóa.
Dưới tình cảnh đó, nếu Tô Trầm lại dùng Sinh Mệnh Nguyên Chúc, Sở Hoài Lương thật sự chẳng dám chắc điều gì.
Dù sao đó cũng 161 cây Sinh Mệnh Nguyên Chúc đó!
Nghĩ tới đây, Sở Hoài Lương không khỏi hối hận.
Chẳng ngờ Tô Trầm lại trả lời:
“Đừng lo lắng, ta căn bản là không mang theo thứ đồ chơi kia. Đối phó ngươi, còn không cần dùng tới nó.”
Cái gì? Ngươi không mang theo?
Vậy thì quá tốt rồi, Sở Hoài Lương lập tức đại hỉ.
Thật ra vật trọng yếu như vậy, sao Tô Trầm có thể không mang theo trên người?
Có điều nếu hắn nói mình không cần, Sở Hoài Lương nhất định không tin, dù tạm thời tin tưởng, cũng sẽ cho rằng Tô Trầm chỉ đang giả vờ khinh địch, một khi gặp phải nguy hiểm tất vẫn sẽ dùng. Chỉ cần hắn có ý niệm này, lúc chiến đấu hiển nhiên sẽ không dốc toàn lực ứng phó, đầu óc quá nửa là dùng để nghĩ cách chạy trốn, triệt thoái.