← Quay lại trang sách

Chương 1009 Hoang thú Bạch Nha (Hạ) (2)

Dạng nhân vật như Sở Hoài Lương, nếu toàn tâm toàn ý muốn chạy, Tô Trầm cũng không dám chắc có thể giữ lại.

Thế nên hắn cố ý nói mình không mang, để đối phương an tâm.

Chẳng qua cho tới giờ phút này, đúng là Tô Trầm không có ý định sử dụng thứ kia.

Dưới cái nhìn của hắn, lực lượng của Sinh Mệnh Nguyên Chúc tuy mạnh, nhưng đó không phải thủ đoạn thuộc về mình. Mà thứ hắn sẽ dùng tiếp sau đây, dù là ngoại vật, nhưng vẫn là thủ đoạn của chính hắn.

“Thế nên, tuy nói là ngoại vật, nhưng vẫn là lực lượng thuộc về ta, hẳn không tính là gian lận...”

Lời ra khỏi miệng, Tô Trầm lấy ra một bình thuốc, bóp nát, khắc sau liền thấy thiên không ầm vang, liên tục lóe lên bảy tám tên Tô Trầm.

Sở Hoài Lương sửng sốt mất một lúc, lập tức cười lạnh:

“Chỉ là chiêu trò phân thân cũng dám sính hung! Phá cho ta!”

Hắn vung tay, vỗ động một phiến bạch quang, trong bạch quang này lại chứa thứ gì đó, hóa ra là từng con từng con muỗi lớn miệng nhọn dữ tợn, cứ thế giết tới Tô Trầm.

Cổ điển ghi chép, trên thân Bạch Nha có sinh dị văn (muỗi), là vật ký sinh trên thân Bạch Nha, tính tình hung lệ, tàn nhẫn khát máu, thường thành từng đàn gào thét tới lui.

Sở Hoài Lương có huyết mạch Bạch Nha, bởi vậy cũng nuôi một nhóm muỗi độc, tuy không phải dị chủng hồng hoang trên người Bạch Nha, nhưng ngày đêm lấy máu tươi bồi dưỡng, lại cũng luyện thành mình đồng da sắt, đao phủ khó thương, lợi hại nhất là quần chiến.

Sở Hoài Lương không thường dùng đến chiêu này, hiện tại thấy Tô Trầm sử dụng phép phân thân, liền cũng dứt khoát tế ra huyết văn, cứ thế lao tới đám phân thân của Tô Trầm.

Thấy một quần huyết văn lớn như vậy ập tới, Tô Trầm hừ một tiếng, bảy tám tên Tô Trầm đồng loạt giơ tay, chợt thấy trong thiên không lập tức ngưng tụ ra bảy tám con hỏa diễm phượng hoàng.

Tuy chỉ có con của bản thể Tô Trầm là hắc hỏa chi hoàng, nhưng bảy tám con hỏa phượng bình thường cũng đã rất đáng sợ.

Sở Hoài Lương bị dọa cho nhảy dựng, bản năng nói:

“Huyễn thuật thôi, đúng không?”

Khắc sau lại thấy bảy tám con hỏa phượng giữa trời kia đồng loạt vọt tới, điên cuồng phun nhổ liệt diễm cuồng bạo về phía Sở Hoài Lương và đám huyết văn hắn phóng ra.

Những huyết văn kia là do Sở Hoài Lương dùng tiên huyết tinh hoa đào tạo mà thành, hung hãn vô cùng, nhưng đối mặt liệt diễm khủng bố thì cũng khó mà đối kháng, không ngừng kêu rít thống khổ trong hỏa diễm rợp trời.

Đám gia hỏa này kể ra cũng dũng hãn, không lui mà tiếp tục vọt tới, chỉ là liệt diễm ngất trời, bảy tám con hỏa phượng đồng thời phun thổ, nhiệt độ tăng cao đến mức khó có thể chịu đựng, phạm vi cũng cực lớn. Chưa vọt tới bên người Tô Trầm đã dồn dập hóa thành tro bụi.

“Bảo bối của ta!”

Sở Hoài Lương đau lòng hô lên một tiếng.

Đáng thương đám huyết văn hắn nuôi nấng vô số thời gian, vì hắn lập được không ít công lao, thế mà thoáng chốc đã chết hết, chẳng sót lại con nào, sao hắn có thể không đau lòng.

Chỉ tiếc đến cả cơ hội nổi khùng với Tô Trầm hắn cũng không có, bởi vì liệt diễm kia đã tiếp tục ùn ùn trút về phía hắn.

Uy lực của bảy tám con hỏa phượng này không thể xem nhẹ, huống hồ còn có hắc diễm phượng hoàng của bản thể Tô Trầm, chúng tụ lại một nơi, hình thành nên ngọn lửa ngút trời. Đối mặt uy thế đó, Sở Hoài Lương cũng liều mạng. Liên Đài trên đầu đại phóng quang mang, toàn lực gia trì lên thân mình, lực lượng huyết mạch thú hóa bạo trướng, từng mảng từng mảng hào quang tuôn động, ngưng tụ ra vô số đạo đao quang giữa trời, cuộn lên một phiến lôi triều.

“Bạch Nha Chi Phệ!”

Sở Hoài Lương gầm lên một tiếng cuồng bạo.

Lần này hắn thực sự lấy ra thủ đoạn ép đáy rương, uy năng Bạch Nha tận tình hiển hiện, đao quang chém xuống đỉnh núi bên dưới, chỉ dư uy đao kình thôi đã khiến sơn băng địa liệt, sơn hà phá toái.

Bốn năm phân thân của Tô Trầm ở giữa trời cũng lần lượt nứt vụn phá diệt, bị thế công khủng bố kia hóa thành hư vô.

Nhưng bản thể Tô Trầm vẫn còn, hắc hỏa phượng hoàng toàn lực xuất kích, không chỉ có vậy, Tứ Diện pháp tướng sau lưng Tô Trầm loạn chuyển, ba phân thân còn lại của Tô Trầm đồng thời hợp lực cùng bản thể, gió nổi lên trợ giúp thế lửa, hỏa diễm lại trướng, cường hành kháng cự lại được công kích của Sở Hoài Lương.

“Làm sao có thể?”

Sở Hoài Lương cả kinh đến độ mắt trợn tròn.

Chiến đấu đánh đến bước này, hai bên đều đã dùng hết toàn lực, so đọ đã không chỉ là thủ đoạn, mà còn là dư lực. Sở Hoài Lương không ngờ Tô Trầm không chỉ thủ đoạn cao siêu, mà nguyên lực cũng cực kỳ dồi dào. Dù nguyên thạch có thể phục hồi nguyên lực, nhưng chút năng lượng của nguyên thạch nào đủ hấp thu. Quá nhiều nguyên thạch lại không kịp, đối thủ căn bản không cho ngươi thời gian rảnh rỗi như vậy. Thế mới nói thực lực đến trình độ như bọn họ, rốt cuộc vẫn phải dựa vào thực lực chính mình để nói chuyện.

Sở Hoài Lương lấy thân phận Liên Đài thất phẩm, đánh tới hiện tại nguyên năng đã tiêu hao chẳng còn bao nhiêu, theo lý Tô Trầm cũng sớm nên vô lực, khăng khăng nhìn bộ dạng của hắn nhưng vẫn có vẻ thoải mái nhàn nhã, điều này khiến Sở Hoài Lương thực sự không dám tin tưởng.

Hắn không biết Tô Trầm tự sáng Vô Cấu tâm pháp, nguyên năng gấp bảy thường nhân, thế nên trữ lượng nguyên lực hiện tại của hắn không phải ngang với Sở Hoài Lương, mà là cao hơn hắn.

Cũng bởi vậy, hắn mới không sợ tiêu hao liên tục vận dụng thần thông, bằng không thủ đoạn bình thường thì khó mà đương cự lại được với uy năng của huyết mạch Hoang thú.

Khắc này song phương đều đang liều mạng, Sở Hoài Lương vận đủ toàn bộ sức mạnh phát động Bạch Nha Chi Phệ, Tô Trầm cũng đáp lại bằng hắc hỏa chi hoàng. Thế công từ Bạch Nha tuy mạnh mẽ, nhưng xâm thực của hắc hỏa cũng không kém, khắc này hai bên đều đã thụ thương, chỉ còn xem ai có thể chịu tới cuối cùng.

Nếu thật sự phải liều sinh mệnh lực, Sở Hoài Lương tuyệt đối không phải đối thủ của Tô Trầm.

Chẳng qua Sở Hoài Lương cũng không phải người thường, hắn cũng có lá bài tẩy của riêng mình. Mắt thấy Tô Trầm khó đối phó, Sở Hoài Lương hung hăng nói:

“Được rồi, ta thừa nhận tiểu tử ngươi quả nhiên ghê gớm, chỉ bằng thủ đoạn của bản thân đã có thể làm đến bước này, rất là phi phàm. Sở Hoài Lương ta đời này vượt giai vô số, không ngờ cũng có lúc bị người vượt cấp khiêu chiến đánh đến nhếch nhách như vậy. Có điều, uy phong của ngươi chỉ đến đây mà thôi.”

Nói rồi hắn từ trên người lấy ra một vật, là một hạt châu vàng óng.

Hạt châu này vừa xuất hiện liền xoay tròn một cái, làm lệch đi đại bộ phận uy lực của hắc hỏa phượng hoàng, thế công suy giảm rõ rệt.

“Ích Hỏa châu?”

Tô Trầm cũng cảm thấy kinh ngạc, không ngờ Sở Hoài Lương lại lấy ra được thứ như vậy.

Thật ra ở cái thế giới này Ích Hỏa châu có không ít, nhưng cũng phải xem là Ích Hỏa châu ở cấp độ nào. Như hỏa phượng của Tô Trầm, cầm Ích Hỏa châu bình thường ra sử dụng, chỉ có nước bị thiêu ra tro.

Viên Ích Hỏa châu Sở Hoài Lương lấy ra này lại có thể phân ly hỏa diễm của Tô Trầm, có thể thấy phẩm chất cực cao, tuyệt đối là bảo bối.