← Quay lại trang sách

Chương 1010 Thăm dò (1)

Lúc trước Sở Hoài Lương không cầm ra, đó là cảm thấy bằng bản lĩnh cũng có thể đánh hạ đối thủ. Nhưng giờ thấy đối thủ càng đánh càng mạnh, từ đầu đến cuối không có hiện tượng lực kiệt, mình lại sắp không chịu nổi nữa, rốt cục đành phải lấy ra.

Chẳng qua đối mặt thế lửa của Tô Trầm, hạt châu này hiển nhiên cũng kéo dài không được quá lâu, trên thân đã bắt đầu xuất hiện từng đạo từng đạo vết nứt.

Đây cũng là một nguyên nhân khiến ngay từ đầu Sở Hoài Lương không cầm ra để dùng.

Khắc này liều tổn hại một kiện bảo vật, Sở Hoài Lương càng không thể bỏ qua Tô Trầm, gằn giọng nói:

“Lần này để xem ngươi còn lấy gì ra ngăn cản ta!”

Quang mang Bạch Nha “xoát” một tiếng bổ về phía Tô Trầm.

Thời điểm khi Sở Hoài Lương lấy ra Ích Hỏa châu, Tô Trầm thở dài.

Hắn thở dài, không phải là vì đánh không lại đối thủ, mà là phát hiện mình quả thực vẫn chưa dung hợp hoàn chỉnh thực lực.

Cho tới nay, mình luôn không ngừng sáng tạo năng lực mới, nhưng những năng lực này lại tồn tại độc lập với nhau, thủy chung khó mà dung hợp hoàn mỹ được.

Điểm này bởi vì đối thủ gặp phải lúc trước hoặc là không mạnh, hoặc là quá mạnh, dẫn đến Tô Trầm khó có thể phát hiện. Hiện tại rốt cục gặp được một đối thủ ngang tầm, đặc điểm ấy liền cũng triệt để bạo lộ.

Bỏ đi, bỏ đi, khoảng thời gian tiếp theo, quả thực phải như Mạt Đặc Lạc Khắc nói, chỉnh hợp bản thân, thực sự hóa thu hoạch thành lực lượng. Bao gồm bảo tàng Yêu Hoàng, khôi lỗi di lưu, huyết mạch Chúc Long, Sinh Mệnh Nguyên Chúc, chỉ cần điều kiện cho phép, có thể lợi dụng đều phải tận lực lợi dụng!

Trong lòng có suy nghĩ ấy, đồng thời Tô Trầm cũng không nhàn rỗi.

Đối mặt thế công của Sở Hoài Lương, sau lưng Tô Trầm đột nhiên bốc lên một cái vòng xoáy kỳ lạ.

Quang mang sáng rực như thái dương hiện ra từ trong vòng xoáy, lượng lớn nguyên năng tràn vào cơ thể Tô Trầm.

“Làm sao... Có thể?”

Sở Hoài Lương giật mình nhìn Tô Trầm.

“Nó gọi Năng Lượng Chi Tỉnh.”

Tô Trầm nhàn nhạt nói.

Ngày đó Tô Trầm tổng cộng nắm giữ ba Áo thuật từ trên người vũ tộc. Hắc Ám Phún Tuyền khiến hắn có thể tự do sử dụng Ám Ảnh chi lực, Áo Thuật Tố Năng khiến uy lực phân thân của hắn tăng mạnh, có thể thi triển Hỏa Phượng Thần Thông, còn lại là Năng Lượng Chi Tỉnh, đó cũng là lá bài tẩy của hắn, chẳng những có thể cấp cho hắn càng nhiều nguyên lực, còn có thể tiến một bước đề thăng uy năng nguyên kỹ.

Đây là loại Áo thuật có ý nghĩa chiến lược lớn nhất trong tất cả những Áo thuật Tô Trầm nắm giữ, thời khắc này rốt cục được dùng ra, cũng đồng nghĩa với Tô Trầm lấy ra lá bài tẩy cuối cùng của mình. Nếu chiêu này vẫn chưa thể đánh bại đối thủ, như vậy tiếp sau Tô Trầm tuy vẫn có cách đối phó, nhưng đó là gian lận. Tỷ như Sinh Mệnh Nguyên Chúc …vân vân...

Nếu có thể, Tô Trầm không hy vọng làm vậy.

Hắn muốn đường đường chính chính dựa vào thực lực bản thân nghiền ép đối thủ!

Ầm!

Hắc diễm phượng hoàng trong thiên không đột nhiên to lớn thêm gấp bội.

Không chỉ thể tích khuếch đại, khí thế cũng được tăng cường. Vừa lúc Sở Hoài Lương sau khi thú hóa khí thế không tăng phản giảm, dưới tình thế ngươi giảm ta tăng, chỉ lấy khí thế mà nói, Tô Trầm ngược lại còn mạnh hơn kẻ mang huyết mạch Hoang thú là Sở Hoài Lương.

Hai cánh hắc diễm phượng hoàng bốc lửa rợp trời, hắc hỏa chi viêm thiêu đốt về phía Sở Hoài Lương.

Ích Hỏa bảo châu trong tay Sở Hoài Lương không ngăn nổi hắc hỏa, chợt nghe xoảng một tiếng, hách nhiên tự động tan vỡ.

“Cái gì?”

Sở Hoài Lương giật mình.

Không còn Ích Hỏa châu kiềm chân, hắc diễm hỏa phượng của đối phương đã lao tới, mở ra miệng lớn nuốt chửng Sở Hoài Lương.

“Không!”

Hắn tuyệt vọng kêu to, kích phát lực lượng huyết mạch hình thành hộ thuẫn quanh người.

Nhưng huyết mạch Bạch Nha thiện công chứ không thiện thủ, với đặc tính ăn mòn của hắc diễm, dù là huyết mạch Huyền Vũ phỏng chừng cũng khó đỡ nổi, huống hồ Bạch Nha.

Huyết mạch hộ thuẫn của Sở Hoài Lương chỉ chống đỡ được trong chốc lát liền bị tan rã hầu như không còn.

Nguyên sĩ chiến đấu, một khi bại cục đã thành, như vậy bại vong chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Hộ thuẫn biến mất, sinh mệnh Sở Hoài Lương cũng đi đến điểm cuối.

“Tô Trầm, tha cho ta...”

Sở Hoài Lương hô to.

Đáng tiếc Tô Trầm căn bản không muốn nghe hắn nói gì, chỉ tiện tay trảo tới, giật ra ít máu của Sở Hoài Lương, sau đó để cho hắc hỏa triệt để thôn phệ Sở Hoài Lương, thoáng chốc đã đốt cháy hắn thành tro bụi.

Đương nhiên, lúc thiêu đốt vẫn khắc ý bảo lưu, nguyên giới trong tay Sở Hoài Lương đương nhiên là còn.

Đáng tiếc Tô Trầm lại không tìm được thứ gì đáng giá.

“Đường đường quý tộc Hoang huyết, không ngờ lại là đứa nghèo mạt rệp.”

Tô Trầm không biết phải nói gì.

Thật ra trên người Sở Hoài Lương vẫn có một ít thứ tốt, bao gồm số ít nguyên thạch, dược tề và nguyên khí. Chỉ là Tô Trầm không cần nguyên thạch, chính hắn đã không thiếu tiền, dược tề hắn càng không cần, hiện tại hắn là dược tề sư tốt nhất, nguyên khí tuy nhiều, Tô Trầm lại chỉ có một đôi tay, nguyên khí bình thường hắn hứng thú không nổi.

Hiện tại tầm mắt Tô Trầm cao lắm, thứ hắn muốn đã không phải vật đáng tiền, mà là bảo vật khó kiếm. Nếu thế gian đều có, chỉ là đáng tiền... Anh đây không thèm.

Nhiều tiền đến một trình độ nhất định, thật sự có thể nói là mất đi hứng thú với tiền.

Đây không phải trang bức, đây là nhân tính. Bất luận thứ gì ngươi nắm giữ số lượng lớn vô cùng thì đều sẽ không quá để ý, trừ phi thứ thu được cũng là cấp bậc vô lượng.

Thân gia mười ức như Tô Trầm, nói thế nào cũng phải thu hoạch trên ức mới có thể lọt được mắt hắn, bằng không chỉ có thể bật ra một câu: “Tiền không có ý nghĩa.”

Trong khi trên người Sở Hoài Lương chỉ mới có ngàn vạn nguyên thạch, Tô Trầm tự nhiên xem thường, cho là đứa nghèo. Nếu Sở Hoài Lương ở dưới suối vàng có biết, đường đường Vương tộc Hoang huyết như mình lại bị xem là đứa nghèo, chỉ sợ sẽ tức tối đến độ chết thêm lần nữa.

Nói chung, cống hiến Sở Hoài Lương đem lại, Tô Trầm không chút để ý. Thế sự chính là như vậy, tuy có thu hoạch, nhưng chỉ là con số, không đáng nhắc tới. Thứ đáng để nhắc đến duy nhất chính là thanh đoản đao đen bóng này, tính ra cũng là một thanh nguyên khí tam phẩm thượng đẳng, có điều Tô Trầm không hứng thú với đoản đao, tí nữa đành phải đưa cho Vân Báo dùng.

Giải quyết đối thủ xong, Tô Trầm bay trở về Bình Thiên thành.

Bởi vì nơi chiến đấu cách xa, thế nên người ở Bình Thiên thành không biết một vị Vương tộc Hoang huyết vừa mới vẫn lạc, mọi chuyện đều đang diễn ra bình thường.

Lúc này Vũ tộc còn đang chạy đôn chạy đáo đi tìm mẫu trùng.

Chỉ là Lưu Hỏa Chi Oanh giấu mẫu trùng nghiêm mật hơn xa tưởng tượng, dù là Chư gia đã sáng tạo cơ hội, để mặc khoáng trường Dung gia cho bọn họ ra vào, nhưng bọn họ vẫn không tìm được mẫu trùng.

Thế nên không chỉ Vũ tộc gấp, ngay cả Chư gia cũng gấp thay cho bọn họ.

Cứ tiếp tục thế này, không biết bọn họ còn phải tìm tới năm nào tháng nào.

Cho nên sau khi Tô Trầm trở lại, Chư Trần Hoàn lập tức gọi hắn đến thương thảo việc này.