Chương 1011 Thăm dò (2)
“Đám Vũ tộc đó thật vô dụng, đến giờ còn chạy loanh quanh tìm bừa. Mấy ngày trước một tên Vũ tộc thậm chí còn chạy đến khoáng mạch Tinh Đàm kim của ta. Bọn họ không nghĩ thử xem, sao Lưu Hỏa Chi Oanh có khả năng thả mẫu trùng trên địa bàn mà bọn hắn không khống chế?”
Chư Trần Hoàn lắc đầu đành chịu nói.
“Đây quả thực là vấn đề, xem ra phải chuẩn bị bước kế hoạch kế tiếp.”
Tô Trầm suy nghĩ một lát rồi nói.
“Ngươi thật sự muốn giả mạo Vũ tộc?”
Chư Trần Hoàn nghi hoặc hỏi.
“Thiên Không thành... Ta rất muốn đi xem.”
Tô Trầm thản nhiên đáp.
—————————————————
Địa lao Chư gia.
Sáu mươi tên Vũ tộc đến từ Đại Đô đang bị giam ở chỗ này.
Một gian phòng trong đó, hai tên tù binh Vũ tộc một già một trẻ chính đang bị giam ở đây.
Lão niên Vũ tộc đang tĩnh tọa, Vũ tộc trẻ tuổi thì nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Ngẩn người mất một lúc, Vũ tộc trẻ tuổi mới nói:
“Lão sư, hôm qua nghe lính canh nói, mấy ngày trước có đoàn sứ tiết Vũ tộc đến nơi này, nói là tới vì chuyện trao đổi tù binh...”
Vũ tộc tuổi già đang tĩnh tọa vẫn không nhúc nhích, một lát sau mới nói:
“Làm sao? Kìm nén không được?”
Vũ tộc trẻ tuổi:
“Là đệ tử tâm tư không yên, trước sau vẫn không làm được bình tức tĩnh khí.”
Lão niên Vũ tộc liền thở dài, mở mắt ra nhìn nhìn ái đồ:
“Cũng không trách ngươi, dù là ai tiến vào lao ngục dị tộc, muốn bảo trì tâm linh viên mãn đều không phải chuyện dễ dàng.”
Vũ tộc trẻ tuổi cúi đầu không nói.
Lão Vũ tộc nhìn nhìn đệ tử, nói:
“Chuyện này ta có nghe nói, nhưng ngươi không cảm thấy kỳ quái ư? Hai tộc Nhân Vũ giao chiến nhiều năm, trong tay đều có tù binh của đối phương, nhưng chuyện trao đổi tù binh thì đã bao giờ có đâu?”
Vũ tộc trẻ tuổi im lặng không đáp.
Thật ra chuyện trao đổi tù binh không phải là không có, chỉ là trước nay đều do Nhân tộc chủ động.
Vũ tộc tính tình kiêu ngạo, chuyện ăn nói khép nép chủ động cầu hoà, yêu cầu trao đổi tù binh là điều bọn hắn chưa từng làm.
Thế nên trước nay toàn là Nhân tộc phái ra đoàn sứ tiết đi Thiên Không thành thương thảo.
Còn như lần này Vũ tộc phái ra đoàn sứ tiết, quả thực là lần đầu tiên.
Lão Vũ tộc hiểu rõ tính tình tộc nhân bên mình, vì vậy mới nói:
“Chuyện có thể khiến cho tộc ta hạ mình cầu hòa... Quá ít.”
Vũ tộc trẻ tuổi ngớ ra, hắn còn muốn hỏi, lão Vũ tộc lại lắc đầu Không nói nữa, tay chỉ chỉ trên đỉnh đầu, Vũ tộc trẻ tuổi hiểu ý, cũng không hỏi nhiều.
Nơi này là lao ngục Nhân tộc, ai cũng không biết nói chuyện ở đây có thể bị nghe lén hay không.
Trong lòng lão Vũ tộc tự có tính toán, nhưng không dám nhiều lời, Vũ tộc trẻ tuổi tuy tâm tính còn chưa hoàn toàn trưởng thành, song cũng là kẻ thông minh, biết khôn nên không hỏi thêm gì nữa.
Bọn họ lo lắng không phải không có lý, trên thực tế, lúc này đúng là đang có người quan sát bọn họ.
Phía trên địa lao Chư gia.
Tô Trầm ngồi bên một khối thủy tinh giám thị, trong thủy tinh hiện ra một phiến màn hình phân cắt thành mấy chục khối, chính đang hiển hiện cảnh tượng của tất cả Vũ tộc trong nhà giam.
Chẳng qua cũng chỉ có dạng người như Tô Trầm mới có thể đồng thời nhìn nhiều hình ảnh như vậy mà không bị hỗn loạn.
Khắc này nghe một già một trẻ kia đối thoại, hắn cười nói:
“Hai người này khá là thú vị.”
Người phụ trách canh gác địa lao tên Chư Thiên Trì, đệ tử phân chi Chư gia, nghe được lời này của Tô Trầm, hắn vội cười bồi nói:
“Hai tên Vũ tộc này, đứa già gọi Vô Nguyệt Thanh Nhan, đứa trẻ tên Thúy Vũ Không Ngân.”
“Thúy Vũ Không Ngân? Gia tộc Thúy Vũ?”
Ngây người thoáng chốc, Tô Trầm mới hỏi lại.
“Đúng, chính là cái gia tộc Thúy Vũ kia.”
Chư Thiên Trì trả lời rất chắc chắn.
Vũ tộc lấy không sào làm cơ sở, mỗi không sào đều có mấy đại gia tộc làm hạch tâm, gia tộc Thúy Vũ chính là một trong ba đại gia tộc của không sào Dạ Sương.
Có điều khác với Nhân tộc, gia tộc của Vũ tộc lớn hơn gia tộc của Nhân tộc rất nhiều.
Bởi vì Vũ tộc không phân gia.
Thế nên hàng thứ con cháu của gia tộc Vũ tộc thường thường lên tới hàng trăm hàng ngàn, đừng nói Nhân tộc, đến chính bản thân Vũ tộc cũng không làm rõ bối phận của hàng ngàn người như thế.
Trong tình cảnh đó, trừ phi là một ít con cháu trực hệ của kẻ nắm quyền, bằng không quý tộc bình thường chẳng có mấy giá trị.
Thúy Vũ Không Ngân chính là như vậy, hắn tuy xuất thân quý tộc, nhưng thứ hạng đồng bối nghe nói là thứ 342, địa vị cha mẹ trong gia tộc rất bình thường, thế nên địa vị của Thúy Vũ Không Ngân cũng không khá hơn là bao. Nhưng mà lão sư của hắn Vô Nguyệt Thanh Nhan lại là một nhân vật.
Hắn là một trong năm vị đại giáo chủ của Mẫu thần giáo tại không sào Dạ Sương, quyền cao chức trọng. Địa vị của Thúy Vũ Không Ngân cũng nhờ vậy mà nước lên thuyền lên, khá được gia tộc coi trọng.
Nhưng trong một lần xung đột biên cảnh, Thúy Vũ Không Ngân và lão sư bất hạnh bị Nhân tộc bắt được, trở thành tù nhân, bị giam cầm đã ba năm.
Vì thân phận đại giáo chủ của Vô Nguyệt Thanh Nhan, Liêu Nghiệp đối xử với bọn họ không tệ, chính vì nguyên nhân này ngay từ đầu mới không cam lòng bán cho Chư gia.
Mãi đến tận lần này, Chư gia vận dụng tất cả quan hệ có thể vận dụng, cuối cùng mới đổi được sư đồ bọn họ.
Ở trong danh sách trao đổi do Tử Lâm Lưu đề xuất có tên của hai người này.
“Làm sao? Nhìn trúng hắn?”
Chư Trần Hoàn đứng bên cạnh khẽ nhíu mày:
“Ta đề nghị ngươi đừng lựa chọn hắn.”
“Tại sao?”
“Đứa già sống thành tinh, ở bên cạnh hắn, rất khó đảm bảo không xảy ra sự cố.”
“Nhưng địa vị của hắn đủ cao, một trong năm vị đại giáo chủ của không sào Dạ Sương, có một vị lão sư như thế, có thể giúp ta tiếp xúc được với tầng cao hơn.”
“Mục đích của ngươi không phải đánh vào nội bộ kẻ địch!”
“Tiện thể làm một chút cũng được, đằng nào cũng phải đi một chuyến, đương nhiên phải tối đa hóa lợi ích.”
Trong ngục giam, Thúy Vũ Không Ngân còn đang nói chuyện với Vô Nguyệt Thanh Nhan.
Đúng lúc này, tên giám ngục Chư gia mang theo hai tên thủ hạ đi vào.
Bộ dạng ác bá ngục giam tiêu chuẩn, mặt mũi dữ tợn, trong tay cầm một đoạn côn bổng thô to, mở cửa lao ngục, nói:
“Ngươi, đi ra!”
Chỉ chính là Thúy Vũ Không Ngân.
“Chuyện gì?”
Thúy Vũ Không Ngân mắt lạnh nhìn tên giám ngục.
Cho thân hãm nhà tù, Thúy Vũ Không Ngân vẫn duy trì tư thái tao nhã hiếm thấy của mình.
Giám ngục kia cười hắc hắc nói:
“Bảo ngươi ra thì ra mẹ nó đi, thành thật chút, đừng để lão tử phải mời ngươi ra ngoài.”
Nói rồi liền vọt vào, vung côn bổng lên đập mạnh về phía Thúy Vũ Không Ngân.
Thúy Vũ Không Ngân bị cấm chế phong ấn nguyên năng trên người, luận lực lượng nhục thân lại rõ ràng không phải đối thủ của đối phương, bị đối phương tàn nhẫn đánh cho một trận, nháy mắt đã mặt mũi sưng tấy.
Vô Nguyệt Thanh Nhan ở bên cạnh chỉ biết nhắm mắt không nhìn, lại không dám nói nhiều nửa lời.
Lúc hắn trang bức giáo dục đệ tử rất có phong phạm cao nhân, nhưng gặp cảnh này thì chỉ còn nước ngậm mồm làm rùa rụt cổ, bằng không cũng vẫn bị đánh như thường.